NHỚ TRÀ VINH QUÊ ANH
Út Bình Điền
Nói lối:
Nha trang hỡi! ta từng giờ ngơ ngác
Trời thì buồn và có lắm sương mù
Ôi! nhớ quê hương xa thẳm mịt mù
Trà vinh hỡi! ta chưa một lần xa xứ…
Vọng cổ
Câu 1: Nha trang hỡi ! chiều nào ta vẫn bước dài trên cát mà sao lòng lại nghe man mác thương nhớ… quê…. nhà ….
Nhớ đồng lúa xanh nhớ lũy tre già…
Từng chiều lang thang bước dài trên cát,
nhớ dấu chân mình trên xóm rẩy GIỒNG TRĂNG *
Kia! Đàn hải âu tung cánh ngang trời,
nhớ đàn cò trắng chiều bay về ĐỨC MỸ.
Thấp thoáng xa xa có mấy con thuyền,
Ôi! Nhớ làm sao con đò trên sông chợ ẤT
Câu 2: Nha trang hỡi! người yêu ta chưa có nụ hôn đầu hôn cuối chưa biết đến một…lần.…..
Được quen em anh hạnh phúc vô ngần
Em ơi! Nếu không chê miền tây lầy lội, thì anh sẽ đưa em về HUYỀN HỘI quê anh*
Đến CÀNG LONG nhìn sóng lúa xanh xanh, em lại nhớ đến màu xanh của biển
Đến AO BÀ OM nhìn cảnh đẹp hữu tình, Em lại nhớ quê mình rợp bóng dừa ..xanh
NÓI LỐI
Đến biển lần đầu anh nhiều bỡ ngỡ
Như lạc loài trước biển rộng trời cao
Trao em nụ hôn đầu – hay lần cuối bởi xa nhau…
Vẫn nhớ mãi em -- cô gái miền quê biển…
Câu 5: Em ơi! biết mình xa nhau nên biển cũng thì thầm bài tình ca muôn thuở. Còn em thỏ thẻ trao anh tình khúc biệt ly mà sao lệ em cứ mãi …dâng …trào…
Thôi thì nhờ cánh thư kết nối nhịp cầu, cho hình ảnh người trai CÀNG LONG, vẫn mãi trong lòng em gái NHA TRANG*
Mai anh về TRÀ VINH đường xa diệu vợi biển vẫn đợi chờ réo gọi tên anh
Biển vẫn xanh ngàn năm xanh biếc anh vẫn yêu em tha thiết mặn nồng
Câu 6: Hôm tiễn đưa mình ngồi nơi bãi vắng, em nhìn lâu đài trên cát anh xây.
Mây buồn bay bay giăng sầu trên núi.
Núi mãi thâm trầm nên núi vẫn cao cao
Biễn nhớ ai ngàn năm vẫn mặn
Mình hôn nhau lệ trào mằn mặn bờ môi
Ngồi bên nhau nhìn hoàng hôn xuống chậm
Chiều quê em biển xanh tim tím pha… màu (*)
Chia tay nức nở gục đầu
THÙY DƯƠNG anh hẹn xuân nào trở ra.
CÀNG LONG quê đó dẫu xa,
Trầu cau mâm quả có xe hoa cũng gần.
9:50 PM 6/24/14
Tác giả Út Bình Điền khi 13 tuổi đã biết sáng tác thơ văn và có nhiều bài đăng trên báo Tuổi thơ (Sài Gòn) lúc bấy giờ. Đến năm 23 tuổi đã có bài vọng cổ đầu tay “Dấu buồn trên cát”. Những sáng tác của anh chất chứa nhiều nỗi niềm riêng, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, tình thầy cô, bạn bè… Ngoài bút danh Út Bình Điền, nhiều người còn biết đến anh với tên gọi khác như: Út Mót, Hoàng Hải.