ĐƯA EM VỀ BÌNH CHÁNH
Thơ: Hoàng Hải
Vọng cổ: Út Bình Điền
Thơ
Trời cao biển rộng cảnh êm đềm
Gió lồng lộng thổi trời se lạnh
Đôi bóng dắt dìu nghe…ấm êm.
Vọng cổ
CÂU 1: Nam: Anh đứng nhìn biển trời bao la một màu xanh vô tận;sóng từ ngoài khơi đùa vào reo vui ào ạt; mái tóc tung bay gió lồng lộng…vui …chào.
Nữ: Thấy anh đứng nhìn em nhoẽn miệng cười chào.
Nam: Rồi mình đã quen nhau, cùng dắt dìu trên cát, bờ cát trở mình in những dấu chân vui *
Nữ: Như thấy lạ loài dã tràng ngơ ngác, nó cứ thập thò len lén nhìn ta.
Nam: Một thoáng suy tư mang một nỗi niềm, anh đã yêu rồi quê em miền biển.
CÂU 2:
Nữ: Cát trắng thùy dương khung trời thơ mộng,mình đã trao nhau mơ mộng đầu đời…….còn nhớ thương nhau xin hãy đợi chờ…
Nam: Em ơi! đàn hải âu vẫn còn ngang trời tung cánh, thì anh sẽ đưa em về Bình chánh quê anh *
Nữ: Đến An phú Tây nhìn sóng lúa rì rào, em lại bùi ngùi nhớ biển Nha trang.
NAM: Gió Bình Điền vẫn mơn man lồng lộng, cũng như gió miền… cát trắng quê em. ….
THƠ
Nam: Quê em miền biển mây trắng bay,
Quen em ngày đó tóc xõa dài
Mộng mị ban đầu trao chưa trọn.
Anh lại ra đi kiếp miệt mài….
CÂU 5:
Nam: Thùy dương ơi!ta hẹn ngày trở lại vì miền biển quê em là nỗi nhớ trong tôi có bóng hình em đang chờ đang đợi Em ơi !.ngày anh trở lại có trầu cau mâm quả, có xe hoa, có pháo đỏ, có rượu… thơm …nồng…
Nữ :…………. Ngày đó em vui hạnh phúc ngập lòng.
Nam: Anh là con tàu đã trở về nơi bến đậu, em không còn buồn bến vắng hết chờ mong.
Nữ: Có anh về gieo niềm vui hoa nở, em hớn hở vui cười trong áo cưới cô dâu.
NAM : Ngày vui đó có đông bạn bè chúc tụng, anh đứng bên em pháo nổ tưng bừng.
Câu 6:
Nữ: Thùy dương hỡi ! sao mây trời bay thấp, như theo tiễn em về…Bình Chánh quê anh..
Nam: Gió tiển em cũng bay theo lồng lộng, biển cũng vẫy sóng chào đùa vào ào ạt.
Nữ: Anh ơi ! bờ biển dài loài dã tràng đang tung cát, chúng cũng vui mừng như chào đón lễ Vu qui.
Nam: Kia !đàn hải âu trên trời đang chao lượn, như chúc cho chúng mình được hạnh phúc trăm năm.
Nữ: Xe hoa từ từ chuyễn bánh, con gởi lại cha bờ cát trắng, gởi lại cho mẹ con sóng.. xanh…màu.
Nam: Vẫy tay miền biển nghẹn ngào/,
Theo chồng hạnh phúc ngọt ngào tình duyên
(Song ca): Đưa dâu về tận Bình điền,
Miền quê nổi tiếng rễ hiền dâu ngoan…..
Tác giả Út Bình Điền khi 13 tuổi đã biết sáng tác thơ văn và có nhiều bài đăng trên báo Tuổi thơ (Sài Gòn) lúc bấy giờ. Đến năm 23 tuổi đã có bài vọng cổ đầu tay “Dấu buồn trên cát”. Những sáng tác của anh chất chứa nhiều nỗi niềm riêng, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, tình thầy cô, bạn bè… Ngoài bút danh Út Bình Điền, nhiều người còn biết đến anh với tên gọi khác như: Út Mót, Hoàng Hải.