NHỚ VẦNG TRĂNG XƯA
Thơ: Hoài Tường Phong
Vọng cổ: Út Bình Điền
Thơ:
Mẹ sinh tôi vào một đêm rằm mưa gió ngày xưa
Lúc chào đời đã lỡ hẹn cùng vầng trăng viên mãn
Vùng tản cư hồi nầy ruộng hoang nhà trống
Rước được bà mụ vườn ngoại cực trần thân…
Vọng cổ
Câu 1: Tôi ra đời vào một đêm rằm mưa gió, số phận hẩm hiu của tôi dường như đã được trời định trước, nên đêm tôi sinh ra là một đêm trần gian đen… tối …u…buồn.….cha thì đi xa biền biệt ở chiến trường
Hồi nầy tản cư ruộng hoang nhà trống,rước được bà mụ vườn ngoại té ướt loi ngoi(*) Mẹ kể, cả nhà mừng vui nghe tiếng trẻ chào đời ,trong căn nhà nhỏ đang mưa lùa gió tạt.Mẹ ôm con vào lòng cho bú giọt sữa đầu tiên,trong lúc đâu đó cuối thôn văng vẳng vọng về tiếng súng.
Câu 2: Tôi lớn lên quê mùa như cây tạp vườn hoang,bảy tuổi ngồi lưng trâu chưa biết mang dép mang… giày….lớn lên chỉ quen việc đồng án cấy cày
Không biết nói lời bãi buôi lấy lòng người khác, nên cả 1 đời thật thà không biết dối lừa ai ! (*) Tắm nước phông tên nhưng chưa thành dân chợ.Miệng lưỡi vẫn còn gì đó chất dân quê. Tôi thằng “hai lúa” chân vẫn còn phèn chưa sạch, ngơ ngác buổi ra thành nhìn phố lạ người đông….
Thơ:
Tôi tranh thủ những tháng hè, thích về lại thăm quê
Bè bạn theo đuôi trâu một thời mơ ước nhìn tôi
Tưởng tôi thoát kiếp ngài,nhởn nhơ hóa bướm
Tôi nhìn vẻ hồn nhiên của đám bạn xưa thèm quá…
Vọng cổ
Câu 5: Không! bạn bè ơi tôi vẫn là thằng trai của ruộng đồng ngày xưa cộng một chút phù hoa tôi đâu có biến đổi …tâm…hồn……tôi vẫn nhớ vẫn thương bao kỹ niệm trên ..đồng
Bao năm ở nơi phố thị vẫn nhớ làng xưa xóm củ, dù mỗi bận về quê bạn bè lại vắng hơn (*) Gái bên sông mười bảy đã lấy chồng, trai trên đồng muời tám đã đòi cưới vợ.Cô bạn ngày xưa ngang nhà mua chịu rượu, tôi mới xa quê mà cô đã tay bế… tay … bồng…
Câu 6: Xóm bên sông có vài căn nhà ngói đỏ, họ đổi đời nhờ tiền của con báo hiếu.
Con gái về thăm quê mặc toàn lụa là hàng hiệu, qua cây cầu dừa không còn dáng vẻ ngày xưa.
Mỗi bận tôi về quê bạn bè thường rủ nhậu,với mồi ngon toàn là đặc sản quê hương…
Rượu uống mềm môi nồng nàn không cay đắng, là hương vị quê hương…tình nghĩa …đậm đà…
Thơ: "..Chập tối bườn ra nhìn bến nước cô đơn
Vầng trăng vừa lên đã bị mây đen vần vũ..."
Lần từ giã em tôi lên đường ra phố chợ,
Cũng đêm rằm mưa gió mình lỡ hẹn một vầng trăng…
(Cảm xúc bài thơ TRĂNG NGHẸN của HOÀI TƯỜNG PHONG)
Tác giả Út Bình Điền khi 13 tuổi đã biết sáng tác thơ văn và có nhiều bài đăng trên báo Tuổi thơ (Sài Gòn) lúc bấy giờ. Đến năm 23 tuổi đã có bài vọng cổ đầu tay “Dấu buồn trên cát”. Những sáng tác của anh chất chứa nhiều nỗi niềm riêng, ca ngợi tình yêu quê hương đất nước, tình thầy cô, bạn bè… Ngoài bút danh Út Bình Điền, nhiều người còn biết đến anh với tên gọi khác như: Út Mót, Hoàng Hải.