MỸ THO MÙA TRĂNG BẾN HẸN
Loan Thảo
Cao phi
Nam: Bên vàm Kỳ Hôn
Trăng ngã dài ôm bóng sông Tiền
Sóng đùa với trăng
Trăng lấp lánh ngấn bạc chao duyên
Sương bay theo gió
Thắm ướt xoa mềm mái tóc tha thướt
Nữ: Đêm vắn tình dài
Lời căn dặn vẫn đầy không vơi
Nam: Tâm sự chưa tàn
Đêm đã hết gọi giờ chia tay.
Vọng cổ
Nữ: Anh ơi! Dù tàn đêm nay mà lời riêng của chúng mình chưa cạn, tuy vầng trăng khuya xuống thấp nhưng ánh sáng vẫn còn đủ soi mặt cho nhau trên bến hẹn êm … đềm.
1/ Khe khẽ đâu đây vài chiếc lá khô rơi nhè nhẹ bên thềm.
Trăng trắng bờ sông con nước ròng bịn rịn, đợi trăng tàn gọi nước lớn vào sông.
Nam: Nói đi em, sao nửa chừng rồi nín lặng, hay em bịn rịn nước ròng trong buổi tiễn đưa.
Nữ: Đâu chỉ riêng vì em tình mặn duyên ưa, đã tiễn đưa thì tiễn đưa nào cũng bồi hồi lưu luyến.
Nói dặm:
Nam: Hát đi em, hát bài đợi anh về
Để nơi ta đứng thành mùa trăng bến hẹn
Nhạc:
Nữ: Em ơi đợi anh về, đợi anh hoài em nhé
Mưa có rơi dầm dề, ngày có buồn lê thê.
Về vọng cổ
2/ Nam: Hãy đợi anh chớ nôn nao những mùa lá đổ, mà tính thời gian làm xót dạ thương chờ.
Lũ ngã quỷ Bắc Kinh, muốn người ra đi, đi chẳng ngày về.
Nhưng em ơi! Anh sẽ về đúng hẹn, như con nước lớn ròng giữ trọn ước cùng trăng.
Nữ: Trắng đêm nay hay nhiều đêm trắng, mình nói nghìn lời sao vẫn thiếu hỡi anh.
Nam: Nói ít thì sợ người thương không nhớ, nên nói nhiều mà vẫn thiếu những lời hay.
Nói lối quảng
Nam: Em! Em đang nghĩ gì mà chiếc lá trên tay vội rứt từng mảnh nhỏ?
Đôi mắt xa vời đẫm ướt giọt sương đêm.
Nữ: Em mơ màng ngày mẹ tiễn cha đi
Giữa mùa vú sữa Long Hưng tím trời thương nhớ.
Đêm ấy cũng trăng trắng bờ sông con nước ròng bịn rịn lúc trăng
Xang xừ líu:
… tàn.
Ngã dài bên vàm Kỳ Hôn
Đôi mắt mẹ mênh mông
Lời tiễn đưa ngập ngừng
Cha mỉm cười bảo đừng bịn rịn
Hãy xứng đáng cháu con Trương Định
Đứng thẳng người như Thủ Khoa Huân
Gọi gió lên nổi sóng Gạch Gầm
Cha đã lên đường
Làm nên chiến công ấp Bắc
Và chiến dịch cuối cùng
Vàng son mang tên Bác
Em tiễn anh dù nhớ thương em vẫn hát
Vẫn hát bài đợi anh
Như mai vàng tha thiết đón mùa xuân.
Vọng cổ
Nam: Em ơi! Những mảnh tình riêng dễ thường làm cho người ta hay suy tư hay vẩn vơ khi tạm biệt dù biết mai đây người đi sẽ trở lại nhưng vẫn ngại vẫn lo sợ chim trời tung cánh biết có còn nhớ tổ ấm cành xưa hay biến cuộc tiễn đưa thành đường bay thăm thẳm giữa lưng … trời.
5/ Đừng lo ngại viển vông mà làm nhạt phai niềm tin trong ánh mắt rạng ngời.
Năm mươi năm rồi, Đảng dạy chữ thủy chung, mình biết sống vì ai khi non sông này lên tiếng gọi.
Ba mươi lăm năm, ba mươi lăm năm xóm làng trùm lửa khói, có ngọn lửa nào thiêu cháy được lòng son.
Nữ: Dù hôm nay lũ Bắc Kinh quyết xóa đường về bến hẹn, thì những mảnh tình riêng càng rắn rỏi thêm nhiều.
Nhạc:
Nam: Em ơi đợi anh về, đợi anh hoài em nhé
Mưa có rơi dầm dề, ngày có buồn lê thê.
Về vọng cổ câu 6
Nữ: Em sẽ đợi anh về như cánh đồng giấu kín những dòng sông, giữ nước cho lúa Ba Trăng xanh đất bốn mùa xuân thơ mộng. Nối những sợi nhớ thương thành dòng điện sáng, cho đường anh về thêm nhà máy mấy từng cao. Dù con sóng nôn nao nước ròng bịn rịn, biên giới gọi rồi đâu thể chậm một giây.
Nam: Trắng đêm nay khi chim chìa vôi gọi sáng, chảy tóc đi em cho mùa xuân thắm cuộc đời.
Nữ: Em sẽ giữ xanh tươi câu hò Tân Hội
Mang trăng về trên bến hẹn đón anh.
Nam: Nắng lên rồi hoa lá lung linh
Soi bóng chúng mình ôm trọn niềm tin.