NGƯỜI BÀN CỜ
Lâm Viên
Nhạc
Hỡi người mẹ Bàn Cờ! Hỡi người em Bàn Cờ! Hỡi người chị Bàn Cờ!
Có người mẹ Bàn Cờ, tay gầy tóc bạc phơ
Chuyền cơm qua vách cấm, khi ngoài trời đổ mưa.
Có người chị Bàn Cờ, lính ngồi gác đầy sân
Nhận sinh viên làm chồng, rồi đưa về đầu đường.
Có người em Bàn Cờ, tảo tần trao tin thơ
Đưa anh về cuối lối, và nhìn theo bơ vơ.
Người Việt Nam Bàn Cờ, tình Việt Nam như tơ.
Đồng Việt Nam lầy lội, giặc đợi chết từng giờ.
Vọng cổ
1/ Những dòng máu xuân xanh chói ngời bất khuất, giữa đô thành thấm sâu vào lòng đất cho cả non sông rung chuyển khối… căm hờn.
Tiếng hát lời ca hãm bót vây đồn.
“Tay nắm – tay che” vượt vòng vây của địch, người Bàn Cờ chẳng màng mấy hiểm nguy.
Theo gánh bún, thúng xôi, tìm hẻm nhỏ mà đi, để mẹ dấu che cho em dẫn lối
Chị gái không quen mưu trí nhận làm chồng, không gợn chút ngại ngùng dẫu môi còn đương thắm.
Lý Cái mơn
Bàn Cờ ơi, tình không phai lối
Dẫu tháng năm xa, con đường vẫn không đổi thay
Vẫn đâu đây, đường hẻm ấy thuở nao rộn ràng
Đường dọc ngang, thế cờ dọc ngang
Ai sắp cho lòng dân
Như quân cờ chở che bảo bọc đàn con....
2/ Trên ô cờ, mỗi một người dân đều là tướng sĩ, xe – pháo – mã điềm nhiên bước vào vị trí, thà hy sinh mà giữ chí... can trường.
Không súng đạn tiến công mà sức mạnh phi thường.
Bàn Cờ đó hiên ngang – mẹ giữ, chị và em xây căn cứ giữa thành đô.
Đêm Bàn Cờ, bầy mật thám lô nhô, cha khép cửa dặn dò bầy con nhỏ
Giữ một viên đạn tao cũng phải vô tù mà ở, thà tụi bay mang về cho tao giữ ngàn viên....
Lối
Không cần đến trăm năm để đi vào lịch sử
Một dấu son đã lưu giữ ngàn đời
Trìu mến gọi trong lòng hai tiếng “Bàn Cờ” ơi
Hẻm nhỏ bấy nhiêu mà lòng người rộng lớn
Trăng thu dạ khúc
Đã… đi bao lần… hẻm dọc đường ngang rất thân quen
Cho dẫu nắng hồng, hay phố lên đèn
Lòng sao thương lắm những thanh âm
Tiếng ai rao hàng, dọc ngang, xốn xang...
6/ Những tiếng rao hàng tần tảo chắt chiu nuôi đàn con em chiến thắng, dẫu mấy mươi năm trời xa vắng vẫn còn nghe văng vẳng... bên lòng.
Những người năm xưa, má thắm môi hồng.
Nay tóc nhuộm màu mây, nhưng hồn vẫn trẻ, gợi chuyện năm nào, mắt lóng lánh niềm vui.
Tàn mấy cuộc trà, quá khứ vẫn chưa vơi, vội dứt tiếng cười để bùi ngùi rơi lệ.
Ôn lại thưở sục sôi khí thế, chẳng thể mờ phai dù kẻ mất người còn.
Người Bàn Cờ, thầm lặng những quân cờ
Sau trận tiến công, ai cũng thành tướng sĩ
Dũng cảm, kiên trung, thông minh, mưu trí
Son sắt một lòng chung thủy với màu da.
Nhạc
Hỡi người mẹ Bàn Cờ! Hỡi người em Bàn Cờ! Hỡi người chị Bàn Cờ!
Có người mẹ Bàn Cờ, tay gầy tóc bạc phơ
Chuyền cơm qua vách cấm, khi ngoài trời đổ mưa.
Có người chị Bàn Cờ, lính ngồi gác đầy sân
Nhận sinh viên làm chồng, rồi đưa về đầu đường.
Có người em Bàn Cờ, tảo tần trao tin thơ
Đưa anh về cuối lối, và nhìn theo bơ vơ.
Người Việt Nam Bàn Cờ, tình Việt Nam như tơ.
Đồng Việt Nam lầy lội, giặc đợi chết từng giờ.