CÒN ĐÂU MÁI TÓC NGƯỜI THƯƠNG
Nghệ sĩ Hồng Phượng
THƠ :
Năm xưa mái tóc em dài
Nết na em đẹp mắt mày em xinh
Nhớ ngày em đến quê mình
Lần đầu gặp gỡ tôi mãi nhìn tóc em
VỌNG KIM LANG
Mái tóc thướt tha – Theo gió đưa mượt mà
Tôi xuyến xao trong lòng dù rằng mình vẫn chưa hề quen
Nhưng trong thẳm sâu tâm hồn tràn đầy ước mơ ngày mai
Thẹn thùng ngập ngừng trong tà áo tím
Má em ửng hồng làm tôi bối rối bâng khuâng
Say sưa ngắm mái tóc huyền lòng tưởng chừng đã yêu từ lâu
Tôi thêm ngẩn ngơ tâm hồn dáng dịu hiền đẹp tựa bài thơ – Dù trong giây phút thoáng qua vẫn vẫn như in đậm trong tim – Lời yêu dù chưa trao trong đã như ….dẫu ngoài còn e
VỌNG CỔ
1. Ôi mến yêu sao mái tóc thướt tha buông dài ôm tròn bờ vai bé nhỏ. Em xinh xinh duyên dáng trong chiếc áo bà ba màu tím khiến cho tôi thêm ngơ ngẩn ….tâm hồn…
Chỉ lần đầu gặp gỡ mà nghe như đã hẹn lâu rồi.
Hỏi ra mới biết em là học của cô em gái út, Nhân dịp nghỉ hè em theo bạn về quê. Cô gái thị thành mà đằm thắm đoan trang, Ý ăn nết ở trăm bề khôn khéo. Tôi chợt thấy con tim mình rung động, Muốn nói cùng em đôi điều hẹn ước
LÝ NĂM CĂN
Dường như em hiểu lòng tôi – Gần nhau tôi thấy em vui
Ánh mắt như thiết tha trao – Bờ môi ấp e mơ mộng
Nhờ cô em gái ngầm se – Mà ta hiểu rõ lòng nhau
Mơ ước ngày sau nên nghĩa trầu cau
2. Hai hôm sau em trở về thành phố, tôi tiễn em ra tận bờ sông cùng chờ đợi con đò. Trước khi chia tay em cất tiếng hẹn hò. Em bảo anh chờ khi em tốt nghiệp, có tương lai rồi sẽ tính chuyện trăm năm. Tôi vui mừng nắm chặt lấy tay em, và hứa sẽ lo tạo dựng tương lai sự nghiệp. Tôi nhìn mãi đến khi con đò khuất bóng, Lòng rộn ràng rạo rực một niềm vui…
Hai năm lặng lẽ trôi qua kể từ ngày em về thành phố, Thư lại tin qua mỗi lá thư ngày càng thưa thớt rồi dần dần bặt vô âm tín. Nghe em gái tôi nói rằng em nay đã thay đổi thật nhiều, tôi chợt nghe bâng khuâng trong dạ
LÝ CHIỀU CHIỀU
Cứ chiều chiều …
Tôi thơ thẩn ra bờ sông – Trông buồn trông
Mỏi mắt trông con đò năm cũ
Nhưng sao bóng em vẫn mịt mù
Nhớ mắt môi xinh nhớ mái tóc huyền
Nhớ những lời em trao thiết tha
Nhưng dường như em đã quên đi rồi
VỌNG CỔ
5. Rồi một buổi chiều cũng như bao buổi chiều anh ra bờ sông mong đợi Con đò cặp bến thoáng qua một bóng dáng quen quen bước vội đến gần anh và vẫy …tay chào…
Đứng trước mặt tôi là một dáng nhỏ năm nào. Nhưng em không còn là em của ngày xưa nữa, Mái tóc thướt tha ngày nào đã cắt ngắn và uốn xoăn lên, còn lẩn lộn màu trắng màu nâu, thay vào bộ bà ba là chiếc quần jean bó sát và chiếc áo thun hở cổ. Gương mặt xinh xinh giờ trát đầy son phấn, và mùi nước hoa nồng nặc quyện quanh người.
6. Tôi chưa kịp nói câu nào vì còn quá đổi bàng hoàng, em đã tươi cười ấn vào tay tôi một thiệp hồng màu đỏ. Bảo rằng tháng sau chúng em đám cưới, nhưng báo trước để anh còn chuẩn bị đường xa. Em đã tốt nghiệp ra trường và đã gặp chồng em, anh ấy là giám đốc công ty nơi em làm việc. Tôi chết lặng người không thốt ra thành tiếng, tôi đã mất em từ thể xác đến linh hồn.
Anh đừng bận tâm vì chuyện ngày xưa
Đó chỉ là xúc động thoáng qua của thời vụn dại
Nghe em nói tôi nghe hồn tê tái
Tôi đã mất rồi mái tóc lẫn người thương
Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng đã cho phép Kho tàng Vọng cổ Việt Nam sử dụng và công bố tác phẩm trên https://vongco.vn kể từ ngày 09/01/2021.
Tác phẩm của Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng được xuất bản trên https://vongco.vn sẽ được hệ thống chủ động bảo vệ bản quyền nội dung số bởi DMCA. Do đó chúng tôi nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức làm ảnh hưởng đến nội dung và nguồn gốc tác phẩm. Vui lòng tôn trọng bản quyền tác phẩm, công sức và sự sáng tạo của Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng và của Kho tàng Vọng cổ Việt Nam.