ÁNH TRĂNG BUỒN
Nghệ sĩ Hồng Phượng
LÝ MỸ TRÀ
Ánh trăng thanh sáng long lanh mà sao quá buồn
Vì đêm nay lòng ta như bão tố phong ba
Biết ai người hiểu thấu tim này, mà thương ta
Để giúp vơi hờn oán
Xóa đi tiềm thức xót xa thuở nào…hoài trong ta..
NAM XUÂN ( 8 câu )
1. Có phải trăng cũng đang mang một nỗi niềm tâm sự, nên dù đêm nay trăng tròn vằng vặc sáng …..lung linh. Ta vẫn thấy trăng buồn, nhuốm một màu bi thương
2. Hay trăng giống như ta, vẫn âm thầm xót xa
3. Ánh sáng vầng trăng bao phủ muôn loài, tô điểm nhân gian thêm thắm nụ cười
4. Nhưng riêng trăng vẫn u hoài, như mang một nỗi niềm ưu tư
5. Nên có khi trăng…khép mắt ơ hờ, không màng trông thế sự
6. Mặc nhân gian danh lợi tranh giành, mặc cho thói đời lộng giả thành chơn
7. Ta cũng như trăng với bao niềm tâm sự, đầy ắp trong lòng không biết tỏ cùng ai
8. Mang tiếng hát lời ca tô đẹp cuộc đời, nhưng lại nhận toàn những mỉa mai
VỌNG CỔ:
1. Đời nghệ sĩ vương kiếp con tằm nợ dâu phải trả. Những hỷ nộ sân si những thương vay khóc mướn, đã một thời người ta ví xướng ca là một kiếp…vô loài…
Những nỗi nhục vinh khi mới bước chân vào chốn ca đài…
Ai có hiểu vì sao cũng là con người một kiếp, tội tình gì phải dấn thân vào chốn thị phi
Để người đời xem nhẹ khinh khi, vun tiền mua vui, để được tôn vinh là sành điệu. Rồi khi họ ra về không một chút vấn vương, bỏ lại sau lưng những mảnh đời u uẩn
LÝ BA TRI
Vầng trăng ai xẻ nên đôi
Nửa soi dặm trường nửa in gối chiếc
Màn nhung buông xuống trong đêm
Có tiếng thở dài ai thấu dùm cho
Nợ áo cơm gạo tiền phải lo liệu ngày mai
2. Cũng bởi do lòng đam mê nghệ thuật, nên chẳng ngần ngại dấn thân vào chốn hý trường. Dẹp bỏ mọi lo toan cuộc sống đời thường. Dẹp bỏ ngoài tai những lời gièm xiểm, tốt xấu mặc tình ai trọng ai khinh. Khán giả cho ta những cảm xúc thăng hoa, ta cũng dốc hết sức mình cho nghệ thuật. Khi màn nhung khép là đã xong vai diễn. Ta lại trở về với chính bản thân ta
LÝ TRĂNG SOI
Như vầng trăng soi sáng muôn loài – Đêm từng đêm nhã tơ dâng đời
Cho người mua vui mà lãng quên xuân thời
Khi vầng trăng mờ trong đêm tối như kiếp đời ta
Tằm kia nhã hết tơ vương – Xong một kiếp người ai có buồn thương
VỌNG CỔ:
5. Bao nhiêu năm mãi đam mê theo những vinh quang trên những bước đường lưu diễn và lặn ngụp trong ánh đèn sân khấu Ta quên mất cả bản thân ta vẫn chưa được ấm yên bên một mái …gia đình..
Để khi tuổi xuân vuột mất ta chỉ còn lại riêng mình. Không mái nhà, không có chốn tựa nương, không còn vinh quang nên không có người đoái tưởng. Có cảm tình cũng có những hoài nghi, bởi ai tin lúc nào ta cười hay khóc thật. Suốt bao nhiêu năm sống hết mình cho nghệ thuật. Giờ còn lại trong ta một ánh trăng buồn
LÝ TRĂNG SOI
Ơi vầng trăng vì sao không khóc cho vơi buồn
Trăng cùng ta chung biết bao nỗi niềm
Ta cùng trăng chia sớt bao ưu phiền
Trăng là trăng – Còn ta muôn thuở cũng vẫn là ta
Thời gian như nước trôi qua
Ta vẫn ưu phiền mỗi khi ngắm vầng trăng
Về vọng cổ câu 6:
Sao không mỉm cười như vầng trăng khuyết
Mà lại đang khép mắt u buồn
Đời ta như ánh trăng suôn
Trăng thì mãi có tình thương muôn loài
Còn ta phai nét trang đài
Chẳng ai thương tưởng đoái hoài đến ta.
Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng đã cho phép Kho tàng Vọng cổ Việt Nam sử dụng và công bố tác phẩm trên https://vongco.vn kể từ ngày 09/01/2021.
Tác phẩm của Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng được xuất bản trên https://vongco.vn sẽ được hệ thống chủ động bảo vệ bản quyền nội dung số bởi DMCA. Do đó chúng tôi nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức làm ảnh hưởng đến nội dung và nguồn gốc tác phẩm. Vui lòng tôn trọng bản quyền tác phẩm, công sức và sự sáng tạo của Tác giả, Nghệ sĩ Hồng Phượng và của Kho tàng Vọng cổ Việt Nam.