MÙA Ô MÔI CÓ MÁ
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Hạ lại về nghe não nuột tiếng ve ngân
Xào xạc lá phượng rơi như báo hiệu mùa thương nhớ
Con vội lục tìm mùa ô môi có má
Để được cài lên ngực mình bông hồng đỏ thắm tươi.
Vọng Cổ
Má… Má ơi má chính là vốn liếng yêu thương nhất mà đời con có được. Không phải đợi đến khi bông hồng con cài lên ngực đặt ở nơi tim mới cảm nhận được thiêng liêng tình yêu thương tha thiết… vô… bờ.
Câu 1. Mà từ thuở ấu thơ con đã biết trân trọng giữ gìn.
Tiếng ve ngân vang giữa mưa đầu hè nặng hạt,
Cho thêm nhớ cồn cào mùa thương nhớ ngày xưa.
Là mẫu tử thâm tình trong những buổi hè trưa,
Mong chợ tan có trái ô môi thơm phức mang về.
Trong lúc chờ con đùa giỡn ngoài sân,
Phút chốc lại ngóng trông chạy ra vào trước cổng.
Câu 2. Khi thấy dáng má từ xa thấp thoáng, con vội chạy ra rồi reo lên “má đi chợ đã về”.
Một tay cầm giỏ đệm, tay ôm lấy trái ô môi khoe lũ bạn bè.
Rồi con lẽo đẽo theo má đi ra đằng sau bếp,
Mà tay không ngừng mân mê trái ô môi.
Đợi má nấu cơm xong rồi sẽ chẻ con ăn,
Từng múi đen lánh nhựa vị cay nồng ngòn ngọt.
Bởi quyện mênh mông tình yêu thương của má,
Theo con suốt cuộc đời để sưởi ấm tim côi.
Nói Lối
Mùa ô môi lại về nhưng đâu còn thấy má
Để được giỡn đùa ngóng đợi nữa ngoài sân
Đã bao mùa lá rụng trỗ bông
Là muôn nỗi nhớ thương chất chồng nghèn nghẹn.
Vọng Cổ
Mùa lễ Vu Lan là để cho những người con có dịp đáp đền công ơn cha mẹ. Con cũng đến tham gia và tự cài lên ngực áo một bông hồng đỏ dù má đang tiêu diêu nơi miền Cực Lạc tự... bao... giờ.
Câu 5. Vì má luôn sống mãi trong tim của đứa con khờ.
Con hối hận khi chưa tròn chữ hiếu,
Lòng ray rứt khôn cùng vì để má buồn đau.
Tuổi dại khờ nghĩ đợi đến lúc lớn khôn,
Sẽ mua cho má thật nhiều món ngon vật lạ.
Nay muốn đáp đền thì má đâu còn sống nữa,
Để lễ Vu Lan thêm nức nở ngậm ngùi.
Câu 6. Con giận mình vì quá ham sự nghiệp công danh,
Nên để má phải ngày trông tháng đợi.
Má chính là một cây cao bóng cả,
Che rợp mát cuộc đời cho từng đứa con thơ.
Khi con danh toại công thành thì cành lá xác xơ,
Ngày qua ngày rụng đầy từng nhánh khô cằn cõi.
Con khát thèm được mùa ô môi có má,
Để biết gửi ăn năn hối hận đến phương nào.
Cảm ơn những bông hồng đỏ trắng lễ Vu Lan,
Đã nhắc ta giữ gìn tình thương vô bờ bến.
Biết mùa ô môi chẳng bao giờ còn má nữa,
Nhưng vẫn muốn quay về nơi ngóng đợi ngày xưa./.
Long Xuyên, ngày 03 tháng 12 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)