MÀU XANH NẤM MỘ
Đặng Thanh Huyền
Ngâm thơ:
Em ở đâu rồi, em ở đâu?
Vạn thương đã khuất kiếp muôn sầu
Hương quê tắt lịm màu nhung nhớ
Lệ ướt đôi vai đấp nấm mồ…
Vọng cổ:
Câu 01: Sẽ không có ai là phương thuốc diệu kỳ xoá đi nỗi buồn cô đơn trong tâm hồn muôn thuở. Ôi nghe nhói đau lạnh lùng tiếc nhớ hai cõi âm dương lìa tan giấc mộng anh đứng nơi đây nấm mồ không bóng chết lặng từ lâu theo hơi thở... em…tàn.
Cũng bởi quê hương cuộc sống bần hàn.
Nên anh bỏ làng bỏ xóm, chạy theo vật chất kim tiền lộng lẫy xa hoa.
Đến phút cuối cùng mới kịp nhận ra, tất cả chỉ là phù du ảo ảnh.
Lần trở về mong mỏi sự thứ tha, nhưng hỡi ôi em giờ còn đâu nữa…
Câu 02: Vài cộng cỏ khô chưa quen mùi đất mới, trên nấm mộ người em gái nhỏ quê nhà.
Hoang vắng đìu hiu giữa buổi chiều tà.
Anh thắp mấy nén nhang cùng lời cầu nguyện, giọt lệ thương sầu đẫm ướt hồn tim.
Tiếc nuối muôn phần khi đã mất em, biết đến bao giờ mới nguôi ngoai niềm ân hận.
Em đã ra đi về miền đất lạnh, bỏ lại nơi này muôn nỗi sầu vương…
Nói lối:
Ngày anh đi cánh đồng khô cỏ cháy
Đất bạc màu em gái cũng xanh xao
Hôm nay về ôm vạn nỗi thương đau
Kỉ niệm xưa giọt sầu xây nấm mộ…
Vọng cổ
Câu 05: Chỉ còn lại nơi đây một nấm mồ xanh không người đưa tiễn. Anh sẽ lặng im cho tim mình tắt lịm tiễn bước em đi về nơi vĩnh viễn luyến nhớ ngày xưa chỉ còn trong kỉ niệm em đã quyên sinh tình yêu tàn héo tự lúc anh xa biền biệt... quê…nhà.
Tuổi mười sáu trinh nguyên đẹp ánh trăng ngà.
Anh sẽ khóc cho người bạc số, hay khóc hận cho mình khi đã phụ tình em.
Cánh đồng khô cỏ cháy cũng quê hương, đất bạc màu cũng nơi chôn nhau cắt rốn.
Và làng xóm nghèo đã nuôi anh khôn lớn, mà trong phút giây đã chọn lối sai lầm...
Câu 06: Nhớ thuở nào hai đứa chung bước chân đê, mưa gió lạnh trên đường về em bật khóc.
Đó là buổi đầu tiên mình đi học, chung giọng nói tiếng cười cặp sách cũng chia đôi.
Chiếc lá thu rơi trên nấm mồ cơn gió thổi - Em đã xa rồi ơi gió thu ơi!.
Phản phất đâu đây giọng cười tiếng nói, tha thiết thương yêu một bóng vô hình.
Rồi suốt đời anh sẽ sống cảnh cô liêu, mất em rồi nửa hồn tim lịm tắt.
Người đã nằm yên dưới sâu ba tấc đất, sao ta lại thét gào mong mỏi nữa mà chi./.
Vũng Liêm, ngày 23 tháng 9 năm 2002.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)