DÙ KÊ
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối
Tôi sinh ra trên miền quê Thạnh Trị
Mới chào đời đã làm một đứa trẻ mồ côi
Nhờ ông bà, cô bác đùm bọc, dưỡng nuôi
Tuổi thơ tôi là những tháng ngày gian khổ.
Vọng Cổ
Nhà cô bác, ông bà cũng đâu giàu sang khá giả. Nên mới tuổi mười hai tôi đòi đi chăn trâu mướn ở tận đồng xa để bươn chải sống... qua... ngày.
Câu 1. Cha mẹ đã lìa xa không còn nữa ở trên đời.
Lúc tuổi lên năm tôi nghe ông bà kể lại,
Cha hy sinh nơi chiến trường trong trận đánh Xẻo Me.
Tin chuyển về, nhuộm tang tóc một làng quê,
Mẹ chuyển dạ sinh non rồi lịm dần trong giấc ngủ.
Tuổi thơ gắn liền tiếng sáo thổi lúc chăn trâu,
Và đam mê hát dù kê nơi miền quê Tuân Tuất.
Câu 2. Những điệu dân ca Khơ-me thấm nhuần trong huyết quản, đã đưa tôi đến nghệ thuật dù kê một cách tình cờ.
Nó len lỏi, ăn sâu vào tâm trí máu tim lòng.
Tôi thường rủ rê mấy đứa bạn mục đồng cùng hát,
Mỗi buổi trưa hè ngồi trên những lưng trâu.
Mới mấy ngày đầu chỉ hát dang dở đôi câu,
Nhưng những hôm sau thì đã tập tuồng để diễn.
Tôi đi khắp xóm làng kiếm tìm xin tôn vụn,
Cả vải cũ mang về làm áo mão hát dù kê.
Nói Lối
Mấy cụ trong thôn thường hay khuyên bảo
Phận con nghèo nên hãy lo chăm chỉ chăn trâu
Dẫu rất buồn nhưng lòng chẳng chuyển lay
Vẫn đam mê hát dù kê muôn thuở.
Vọng Cổ
Rồi khi tuổi lớn khôn miễn nơi nào trong thôn có tiệc tùng, cưới sinh, lễ hội. Tôi đều đến góp vui một phần văn nghệ là múa hát dù kê bằng nỗi đam mê cháy bỏng... trong... lòng.
Câu 5. Nhờ đó mà gặp được tình yêu tha thiết mặn nồng.
Em là cô gái trong thôn cũng say mê nghề múa hát,
Chỉ gặp lần đầu mà đã thấy mến thương nhau.
Hai đứa nhà nghèo nên tiệc cưới cũng đơn sơ,
Nhưng chất chứa biết bao niềm vui hạnh phúc.
Múa hát dù kê cho tình yêu thêm nồng thắm,
Và những đứa con thơ bé bỏng, ngoan hiền.
Câu 6. Nếu mai này có ai về ghé lại Sóc Trăng,
Xin được kể đời tôi qua những vở dù kê mấy thuở.
“Huyền thoại Bốp-pha” hay “Nghĩa tình trong giông tố”,
Đã gắn liền với những thăng trầm của nghệ thuật dù kê.
Tôi không nhận mình múa hát giỏi nhất làng quê,
Nhưng nỗi đam mê lúc nào cũng tràn trề, mãnh liệt.
Tôi Khơ-me, anh Hoa, người bạn Kinh cùng xứ sở,
Sống trên mảnh đất quê hương Thạnh Trị anh hùng.
Sóc Trăng mưa gió lạnh lùng
Nghe ai múa hát não nùng dù kê
Ấm lòng bao kẻ xa quê
Giữ gìn son sắt lời thề thủy chung./.
Sóc Trăng, ngày 16 tháng 12 năm 2006.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)