ƠN THẦY
Đặng Thanh Huyền
Nói lối:
Đã hai mươi mấy năm trời một quãng thời gian
Cũng chừng ấy năm con chưa về thăm trường cũ
Nhớ buổi học đầu tiên ngập tràn cơn nước lũ
Nhớ người giáo già ấp ủ giấc mơ con…
Vọng cổ
Câu 01: Lớp học đầu tiên của con cũng là năm cuối cùng thầy đứng trên bục giảng. Ôi mái tóc pha sương nếp nhăn dài trên vầng trán đã khắc sâu vào trong tâm khảm... bao…giờ.
Con là đứa trẻ thơ như trang giấy lu mờ.
Thầy đã viết lên dòng đầu tiên trong sáng, nét chữ ơn tình ấp ủ một giấc mơ.
Lớp học nghèo chỉ vách lá đơn sơ, bụi phấn tuôn rơi nhưng ấm nồng tình nhân nghĩa.
Rồi nghẹn ngào con nức nở bâng quơ, kỉ niệm tuổi thơ bỗng tràn về trong ký ức…
Câu 02: Mẹ dắt tay đi qua đường làng lầy lội, buổi học đầu tiên thắm đượm ơn tình.
Giọt lệ con rơi vì xa mẹ của mình.
Thầy dìu dắt con đi vào lớp học, nhắn gửi mấy lời cùng với mẹ kính yêu.
“Chị hãy yên lòng vì đã có tôi, nhìn thằng bé khôi ngô chắc là chăm ngoan học giỏi”.
Đã bao năm trời con chưa về thăm trường cũ, nhớ lời nói thuở nào thêm buốt nhói thầy ơi...
Ngâm thơ:
Con mãi còn nợ một điều ơn
Như giọng ca hay nợ tiếng đờn
Tựa lớp lớp người bao thế hệ
Nợ với quê nhà, nợ giang sơn…
Vọng cổ:
Câu 05: Con đã về đây thăm xóm làng quê, thăm mái trường xưa, thăm người thầy năm cũ. Con đường lầy lội thuở nao giờ thay đá mới, trường cũ thân yêu giờ khang trang sừng sững, con đứng giữa không gian chiều đông lành lạnh thêm buốt nhói tâm can bốn bề chết lặng khi nghe văng vẳng lời ai trong nhang khói... xa…mờ.
Con nợ tiếp người xưa nỗi mòn mỏi mong chờ.
Hai mươi mấy năm trời xa xứ, là mấy mươi mùa thầy ngống đợi tin con.
Chắc chốn đô thành gác ngọc lầu son, cuộc sống xô bồ xa hoa cám dỗ.
Đã làm đứa học trò xưa thôi niềm thương nhớ, về lớp học đơn sơ vách lá quê nghèo...
Câu 06: Con vẫn trọn đời chẳng quên tuổi ấu thơ, vì nơi đó đã nuôi giấc mơ con dần khôn lớn.
Mà thầy chính là một vì sao sáng, soi rọi bao thế hệ nhân tài vững bước tương lai.
Hôm nay ngày hai mươi tháng mười một, sau hai mươi mấy năm trời con đã về đây.
Bây giờ con đã trở thành người bộ đội, trung dũng hiên ngang lắm đỗi tự hào.
Ngâm thơ:
Ơn thầy sâu nặng muôn phần
Tấm lòng nhân nghĩa hiến dâng cho đời
Lá vàng từng chiếc rụng rơi
Nghe âm vang mãi tiếng lời người xưa…
Vũng Liêm, ngày 20 tháng 11 năm 2005.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)