MÁ ƠI!
Hoàng Đức
Nói lối
Không biết tự bao giờ, và ai đã đặt ra…
Những lời ca dao chứa đầy niềm đau con trẻ:
“Ầu ơ, con ơi! Ở lại với bà
Má đi làm mắm, tháng ba má về...
Má về, có mắm con ăn,
Có khô con nướng, có em con bồng”
Vọng cổ
Má ơi, Má gởi các con lại cho bà là để đi theo một người xa lạ. Má đi tìm khoảng trời riêng chứ nào phải đâu má đi làm mắm, mà dặn con chờ tới tháng ba má sẽ… quay…về.
1/ …Để con đợi con trông với niềm hy vọng mơ hồ.
Con biết, má vẫn chưa hết thời xuân sắc, vẫn đẹp nhất làng dù đã có hai con. Ba con qua đời, má vẫn một nắng hai sương, ngày lại ngày qua trong cuộc sống cơ hàn. Má không một lời oán trách, thở than. Sao nay bỏ các con mà đi tìm duyên mới.
2/ Có những đêm mưa, nằm buồn nhớ má, nước mắt con cứ rơi theo tiếng nội ru hời.
“ầu ơ…con ơi! Ở lại với bà…
Má con đi làm ăn xa xứ, để kiếm tiền nuôi nội, nuôi con!”
Con lớn rồi nên đã hiểu được nguồn cơn, chỉ tội cho em con, nó cứ khóc hoài, đòi gặp má. Má ơi, Má đi tìm hạnh phúc con đâu trách hờn gì, sao má gạt con mà chi.
Ầu ơ, trời mưa bong bóng phập phồng
Má đi lấy chồng con ở với ai
Lý con sáo (4 câu cuối)
Lời ru vô tình, giữa đêm cất lên
Bỗng dứt ngang như nghẹn niềm riêng
Sợ con buồn nội không dám ru thêm
Lặng lẽ ôm con, khe khẽ vỗ về con
Vọng cổ
Má hẹn với con là sẽ về khi tiết Thanh Minh để cùng săn sóc mộ phần của ba và ông nội. Đã mấy lần tháng ba mà má cứ đi biền biệt mộ của ba con giờ đây cỏ mọc……xanh…rì.
5/ Niềm tin của con cũng phủ rêu xanh theo ngày tháng đợi chờ. Con phụng dưỡng nội và nuôi em thơ dại, không tính tháng tính ngày, thôi trông đợi tháng ba. Nội cũng không còn cất giọng hát ru và em con cũng không còn đòi má nữa. Nhưng ai biết trong căn nhà quạnh quẽ vẫn giấu đâu đây những tiếng thở dài.
6/ Má ơi, có lần con lén nội và em lên thành phố, thử đi tìm, mong được biết má ra sao. Má có chồng giàu và cũng có những đứa con, con của má có đủ đầy tình thương và vật chất. Con đứng lặng nghe lòng tê buốt, thầm hỏi lòng có phải má con không, không. Hình ảnh thân thương đúng là của má nhưng trong mắt con giờ xa lạ ngỡ ngàng.
Con nhớ ngày xưa má hay kể cho con nghe chuyện nàng Thoại Khanh, vai cõng mẹ tìm chồng nơi Tề quốc. Nàng Thoại Khanh ngày nay không còn nữa, nên nội đợi, con chờ mà má chẳng về đâu./.