TIỄN CON RA BIỂN LỚN
Thơ: Phong Ba
Vọng cổ: Đặng Hoàng
Nói
Bà ơi ! vậy là thằng Út nó đã lên đường làm nhiệm vụ với non sông rồi đó Bà
Tui đã nghe lời Bà căn dặn lúc xuôi tay, Bà có vui lòng không Bà?
Nhưng mà.....! Tui cũng giận Bà lắm....., chiến tranh đã lùi vào quá khứ chỉ còn lại đứa con sau cùng mà Bà cũng biểu tui tiễn nó đi.
Bốn thằng anh của nó đã anh dũng hy sinh ở chiến trường biên giới, chỉ còn lại Tui với Bà và thằng Út.
Tui những tưởng sẽ được sống cùng Bà đến hết cuộc đời, nhưng rồi Bà cũng bỏ Tui mà đi.
Có lẽ vết thương cũ đã hành hạ Bà ngần ấy thời gian, đã làm cho Tui mất đi người bạn đời mấy mươi năm gắng bó.
Tui hận chiến tranh lắm Bà........., mà thôi.... Bà vui là Tui mừng rồi...có điều Tui không đến tiễn đưa con, vì Tui nói Tui bận nhiều công việc, phần vì tui sợ nó lo cho Tui mà không hoàn thành trách nhiệm, Tui thiệt là có lỗi....nhưng chắc con sẽ hiểu....
Út ơi !..
Cha chẳng thể tiễn con rời quân cảng
Bởi việc nhà cáng đáng nặng vai.......
Phụng Hoàng(8 câu)
......cha.........
Chỉ mong con ráng vượt phong ba ra biển lớn
Chẳng ngại quân thù, sóng xô hay mơn trớn
Nuôi trí lớn kiên cường cuả người lính đảo nghe con
Bảo vệ biển xanh
Cũng như cha anh, đi vào trận chiến năm nào
Đánh đuổi quân thù, bình yên biên giới...
Giữ vững chủ quyền, toàn vẹn cả non sông
Cha chẳng thể tiễn con cùng đồng đội thân yêu
Chẳng gọi tên con, chẳng vẫy tay chào
Nhưng con ơi, cha rất đỗi tự hào
Cơm áo nuôi con nay đã thành ước nguyện
Con hãy yên lòng đừng lo nghĩ cứ đi đi
Biển sạch, mây tan cha cùng ra khơi trở lại
Lưới kéo về khoang những mẻ cá đầy
Con hãy đi đi theo tiếng gọi núi sông này.
Vọng cổ
Còn nhớ năm xưa trong chiến dịch "biển người" của quân xâm lược, theo tiếng gọi non sông cha cất bước lên....
1/.....đường.....
Cùng với bộ đội địa phương cha vào trận chiến kiên cường
Thề quyết hy sinh cho vẹn toàn tổ quốc, bảo vệ sơn hà dù thác chẳng xá chi.
Quê nhà mẹ tiễn cha đi, thằng hai tiếp bước rồi thằng ba cũng ra chiến trường.
Giặc thù giầy xéo quê hương, khăn gói lên đường giữ bình yên tổ quốc.
(Nói dặm)Thế giặc tràn sang,“biển người” đâu đâu cũng giặc,Sáu tỉnh Biên Thùy, sáu trăm ngàn giặc đưa sang(8).
Lạng Sơn quê mình thây chất ngổn ngang, xác của quân thù đơn phương lấn chiếm.
2/ Trong bão đạn mưa bom dọc trường sơn tìm kiếm, vì Mẹ con được tin từ chiến lửa muôn trùng.
Thằng hai rồi thằng ba đã thành những anh hùng.
Bà thét gào đau thương cùng cực, theo hướng Lộc Bình, Đình Lập, Na Dương.
Đạn pháo ngang đầu vẫn cương quyết tìm con, dù bị trúng miển bom nhưng vẫn không dừng bước.
Rồi cha mẹ gặp lại nhau như điềm báo trước tại đồn xá Na Hình cha đã thành một thương binh.
Nói
Quê nhà, Thằng Tư, Thằng Năm, Thằng Út....
Má con gửi Ngoại...
Các con không thể đến trường vì ác liệt của chiến tranh
Ngày 05/03/1979, trong tình thế cấp bách Chủ tịch " Tôn Đức Thắng " ra lệnh Tổng Động Viên cho toàn quân, toàn dân kháng chiến.
Thằng Tư trốn nhà, cầm súng đấu tranh, Cha với Mẹ con đang cơn thập tử nhất sanh, vì vết thương nhiễm trùng và nỗi đau mất mát.
Phụng Hoàng (câu 9-12)
Tin dữ chiến trường, lại đưa về
Thằng Tư đã anh dũng quên thân
Thế giặc ngông cuồng tàn sát quân dân.
Ôi nỗi đau này đã thành lệ đẫm non sông.
Còn đau đớn nào hơn,
Đôi mắt Mẹ con như đứng lặng nỗi căm hờn
Không thét không gào cho lòng vơi bớt,
Mà uất hận dâng trào đã thành lệ đá không tan.
Vọng cổ
Mười năm trôi cứ ngỡ vết thương xưa đã lành theo năm tháng, nỗi đau mất con theo thời gian sẽ nguôi ngoay
lại nhưng còn nỗi khổ chiến tranh thì hành hạ đến muôn ....
5/.....trùng.......
Loài quỷ dữ xâm lăng tàn độc khôn cùng.
Uy hiếp Dân Nam hủy luôn môi trường sống, lấn chiếm biên thùy và biển đảo thân thương.
Thằng Năm tiếp tục lên đường canh giữ biên cương, giữ đảo quê hương biển trời tổ quốc.
Trên bãi cạn Gạc Ma, Len Đao, Cô Lin bất khuất, có đoàn chiến sĩ ra đi từ ấy không về.
6/ Mười năm đã qua nước mắt cạn khô, nay lại thêm một lần nữa nén căm hờn quân xâm lược(12).
Có lẽ vết thương xưa không thể nào nguôi được, Mẹ con đã rời khỏi cuộc đời cha lại khóc phân ly.
Nay biển lớn gọi tên mình con hãy đi đi, cha không đến tiễn vì đời cha đã quá nhiều lần đưa tiễn.
Nhưng cha rất vui và tự hào người lính biển, một dạ sắc son khi tổ quốc gọi tên mình.
Lời dặn như tâm tình trước phút lâm chung, hễ còn bóng giặc thù cha con ta quyết không lùi bước.
Cuộc đời của mẹ con thủy chung sau trước, còn lại giot máu sau cùng Bà cũng quyết cho non sông.