VỞ KỊCH ĐỜI
Phong Trần-Mộng Ngọc (ĐẶNG HOÀNG)
........................................
Nói Lối vào Phụng hoàng
Đời !!!
Đời là gì ? ....mà người ta hay bảo mình phải nêu lên ý nghĩa ?
Hai chữ “Vô thường “ của một kiếp nhân sinh
Đời đã cho ta một cuộc sống bình minh
Hay lúc vinh nhục lúc rơi vào tham vọng
Đời là gì ?....mà ai cũng ngỡ như là giấc mộng ?
1. Lúc tưởng chừng như chỉ một cơn mơ……
Có tuổi thơ không đích đến
2. Người thì khiêm nhường kẻ thì trơ trẽn
Dối trá lọc lừa đem lòng phách lối tận tâm.
3. Chưa đủ xa xăm
Kẻ mộng trăm năm dù phải chạy suốt cuộc đời
4. Người đi mới vài hôm lại cho mình vừa chạm đích
Giữa nghĩa vợ chồng thầm ẩn chứa phân ly.
5. Trong tình đệ huynh mất hẳn niềm tin
Thù địch ghét khinh nhen sẳn trong lòng
6. Giục giã mưu thâm lúc đùn đẩy tâm tà
Có lạ chi đâu ? Âu cũng là điều quen thuộc.
7. Câu giải thích đây là_chỉ cuộc mưu sinh
Cứu đói dân đen miệt khinh tên nhà quê đồng nội
8. Quên hẳn đi thân phụ mẫu họ đi cày
Nào biết đủ đâu chỉ nghe mình vẫn thiếu hoài.
Vọng cổ
Ở cõi nhân gian cuộc đời diễn ra như là....một vở kịch
Che phủ chung quanh lớp mặt nạ muôn màu muôn sắc và vở kịch kia là tác phẩm siêu......
1/......dài..........
Đôi khi chính bản thân cũng không rõ hình hài.
Những kẻ khôn ngoan tự cho mình ngây dại còn đứa tầm thường lại muốn đươc thanh cao.
Cũng vì tiền mà giẫm đạp lên nhau, trơ mặt thiện để giấu đi tâm tà hiểm ác
Kẻ thiếu tự tin thì học đòi khoát lát, người giả dối lọc lừa lại nói điều nhân nghĩa.
Ngâm vân tiên
Cuộc đời như tốt sang sông,
Tiến ngang tiến dọc chứ không được lùi.
Cuộc đời như vở kịch dài,
Ta là vai chính, cả hài lẫn bi.
2/ Có lắm khi nội tâm như quỷ dữ mà cũng gắng che để diễn trọn vai hiền.
Vì lợi vì danh hay vì vật chất kim tiền.
Người ta có thể làm điều vô đạo hại bạn phản thầy lường gạt cả nhân thân.
Cay đắng đôi lần vui sướng chẳng định phân nhưng vẫn diễn bởi cuộc đời là sân khấu.
Trong tình đệ huynh luôn sẵn lòng giao đấu còn nghĩa vợ chồng thì toan tính phân ly.
*************************
Lối vào Phụng Hoàng
Phụ mẫu thân sinh đem vào vai diễn
Nghĩa kim bằng ân điển vẫn chưa phân
Dẫu nhân thân khanh tước vượt mấy tầng
Không dừng lại vẫn miệt mài ngây dại
Phụng Hoàng (4 câu, 9-12)
9. Nhưng !...thực tại ranh..... đường ........
Ta bằng lòng, vì vật chất đã vượt xa
10. Và công danh cao ngút khỏi đỉnh vinh hoa
Sao vẫn đi tìm chưa bao giờ dừng lại một nơi đâu?
11. Còn hơi thở trong tim
Thì mãi diễn cho sâu một vở kịch đời
12. Bi kịch cuộc đời hoa thơm trái đắng
Tấm mặt nạ muôn màu đang tồn tại ở nhân gian.
Vọng cổ
Không phải kẻ mộng trăm năm ai cũng dễ dàng giả dối, dù khối mặt nạ kia có tối màu hay muôn sắc thì phía sau lưng vẫn là kẻ thiện chí..hay..tâm .......
5/ ......tà......
Từ lúc sơ sinh cho đến khi luống tuổi về già.
Ai cũng ít nhất một lần sắm vai ca diễn bởi sân khấu cuộc đời rộng khắp cả nhân gian.
Hạnh phúc, bạc tiền, đời sống, thế gian.....thời gian là thực tại là ngũ thường không tuổi.
Ý nghĩa cuộc đời vốn hư vô ngắn ngủi, thì hãy sống sao cho dấu chấm hết thật tròn.
6/ Ôi cuộc đời có biết bao nhiêu là vở kịch, bởi mỗi người ai cũng viết trước diễn sau.
Chỉ có điều khả năng diễn rất khác nhau, kẻ diễn dở, diễn hay còn người thì xuất sắc.
Kẻ đóng vai bi, vai hài đều tâm đắc, người cũng lắm lần không vừa ý với bản thân.
Nhưng tất cả cũng đều được ranh giới định phân và cố diễn cho xong một vở kịch đời.
Mặt nạ như sách đời, sân khấu là nhân gian
Người diễn viên phải vững vàng không xao lãng.
Thì dẫu trang sách kia có tối màu hay đa sắc
Cũng đâu bắt được lòng người buồn hỉ nộ với nhân gian.