MÙA HẠ BÂNG KHUÂNG
Bs Nguyễn Thanh Điền.
LÝ MỸ HƯNG
Hè sang, phượng hồng chứa chan bao tình.
Bâng khuâng đứng nhìn nhau
Nghe lòng nhớ thương vơi đầy.
Ngày mai mỗi người mỗi ngã với ngàn mến yêu.
Ai đã ra đi mà nghe nhớ nhung trào dâng.
Nắng hạ gợi buồn cho người đi, kẻ ở.
Ve ru hạ sầu để bao luyến lưu người đi.
VỌNG CỔ
Câu 1: Thêm một mùa hạ nữa lại về trên mọi miền đất nước,
Với nắng chia ly với chiều nhung nhớ,
Nắng hạ rải khắp trên xóm thôn, đồng ruộng,
Với những cành cây bằng lăng trổ tím ven ….đường.
Đã gợi cho tôi bao ký ức ngọt ngào.
Ngôi trường làng quê phủ lên màu đỏ rực,
Của những cành phượng hồng thắm đỏ lung linh(-)
Tiếng ve buồn trổi giọng râm ran,
Điệu nhạc du dương gợi buồn gợi nhớ.
Ngôi trường làng quê không kín cổng cao tường,
Mà mái lá đơn sơ, phượng hồng râm bóng mát(-)
Ca DẶN DÒ
Gió lên đi, hoa phượng rụng rơi vương lối đi.
Ve trỗi điệu nhạc buồn.
Mỗi đứa một con đường.
Trao nhau lưu bút ngày xanh.
Dẫu mai chia biệt nhưng lòng ta luôn nhớ nhau.
Câu 2: Mùa hè năm nay sân trường vắng lặng,
Vì bạn bè xưa mỗi đứa một phương trời.
Có bạn vì Tổ quốc thân yêu đã cất bước lên đường.
Tiếp bước cha ông làm tròn nghĩa vụ,
Hăng hái lên đường bảo vệ non sông(-)
Ở nơi quê nhà có kẻ đang chờ mong,
Có người bạn đã thi vào đại học.
Để lại sân trường mùa hè vắng lặng,
Cây phượng buồn cũng mỏi mắt chờ mong.
NÓI LỐI
Chợt thấy buồn gió miên man mùa hạ
Đau buốt tim giây phút lỡ làng yêu,
Người xót xa, tôi cũng khổ thật nhiều.
Thương biết bao khi bóng chiều đã khuất.
LÝ TƯƠNG PHÙNG
Ve ngâm, ru điệu nhạc buồn.
Sân …trường…phượng hồng gợi lòng mình bao lưu luyến.
Dẫu mai xa rồi lòng nghe xao xuyến bâng khuâng.
Thướt tha áo dài của Ai lẫn bay trong gió.
Tóc ai buông dài cho lòng nhớ thương người ơi!
VỌNG CỔ
Câu 5: Đời chúng mình như giọt sương, hạt cát.
Chợt thấy hồn mình lạc lõng chơi vơi,
Ngơ ngẩn trôi trong chiều mưa mùa hạ.
Mãi mê bay trong phút chốc bên… đời.
Tôi ngu ngơ khi bão tố dập vùi.
Tìm em đâu nơi phương trời xa lạ.
Sẽ ngậm ngùi khi vắng bóng người thương(-)
Một sáng dậy chợt nhòa hương tóc rối,
Tiếng thơ buồn vọng suốt một chiều say.
Chua chát quá khi tình đời đen bạc.
Nhớ chuyện xưa lòng chợt thấy bồi hồi.
Câu 6: Nắng miên man cháy hồng sắc phượng,
Hạ lặng thầm dáng nhỏ để chiều rơi.
Gió đong đưa khơi làn mưa rơi nhẹ,
Chở nụ cười thương nhớ lúc hạ sang(-)
Con ve sầu cất giọng ngân nga.
Cùng dư âm của tình ca mùa hạ.
Tiếng em hát níu dây đàn bịn rịn,
Rất đổi mênh mông hạ dấu kín điều gì.
Tôi yêu mùa hạ bâng khuâng,
Xa xôi cách trở ngàn lần nhớ thương.
Phượng rơi vương rắc bên đường,
Càng thương, càng nhớ ngôi trường làng quê./.
Hội Viên Hội Văn Học Nghệ Thuật tỉnh Kiên Giang.
Tác giả - Bác sĩ Nguyễn Thanh Điền viết bài ca cải lương (Đặc biệt là bài ca vọng cổ) chỉ chừng 5 năm nay, nhưng anh đã có đến hơn 70 tác phẩm. Ít nhất là nửa trên số nói trên được công chúng biết đến qua Đài PT&TH Kiên Giang dàn dựng phát sóng, đăng ở tập ca cổ HVNT Kiên Giang, Tạp chí Chiêu Anh Các, Đặc san Văn hóa - Thể thao - Du lịch Kiên Giang…
Tác giả hiện đang công tác ở Khoa Cấp cứu Tổng Hợp Bệnh viện Đa khoa tỉnh Kiên Giang. Dù là Bác sĩ rất tận tâm với nhiệm vụ nhưng rất đam mê ca hát ở phong trào đờn ca tài tử, nên từ đó cũng có hoài bão được viết tác phẩm cho mình, hát theo cảm xúc của riêng mình…