(Nữ) : Một chiều ái ân.
Say hồn ta bao lần.
Một trời đắm duyên thơ.
Cho đời bao phút ơ thờ.
Ngạt ngào sắc hương.
Tay cầm tay luyến thương.
Đôi mắt em nhìn càng say đắm mơ màng nào thấy đâu sầu vương.
1/. (Nam) : Chiều xuống lâu chưa mà nắng ngoài kia đã bắt đầu mòn mõi. Qua mấy nhịp cầu tre gió rung làn tóc rối em tiễn đưa anh về phía trời xa vời vợi trắng … sương … chiều.
Khói bếp nhà ai còn bịn rịn trên mái tranh nghèo. Như lưu luyến với mối tình quê nơi xóm cũ, con đường làng đầy ắp lá tre rơi.
(Nữ) : Nhớ bóng chiều xưa hai đứa cùng hò hẹn, khi trống tan trường giục giã ở đầu thôn.
(Nam) : Gió mạnh miên man xao động tóc dừa, em sợ chia ly mỗi người mỗi ngã.
2/. (Nữ) : Hình ảnh quê hương tràn đầy trong tâm khãm, mỗi con đường còn in đậm dấu chân xưa. Sao anh nỡ ra đi phía trời biền biệt, bỏ lại sau lưng bao kỹ niệm êm đềm.
(Nam) : Bổn phận đời trai như hạc nội mây ngàn. Theo tiếng gọi non sông về trăm ngã, góp bàn tay dựng lại những điêu linh.
(Nữ) : Em ở nơi đây gởi hồn về viễn xứ. Chiều từng chiều đốt lửa đợi hoàng hôn. Nhìn khói lên cao thốt đau niềm tâm sự, anh ở phía trời có nhớ mối tình quê.
(Nữ) : Một chiều bên nhau.
Một chiều vui sống quên phút tang bồng.
Anh ơi nhớ chăng.
Xa anh em hát.
Khúc ca nhớ mong.
(Nam) : Một chiều gió mưa.
Tôi về thăm chốn xưa.
Non nước u buồn. Nào đâu bóng cố nhân. Lòng xót xa tình xưa.
Vọng cổ
5/. (Nữ) : Đã bao thu đợi chờ mà bóng người xưa vẫn mịt mù nơi viễn xứ, rặng mồng tơi trước cổng trường nay tàn úa. Mà cô gái quê vẫn chiều chiều ngồi bên song cửa chờ đợi kẻ … phương … trời.
Cũng như bến cũ ngàn năm chờ đợi bóng con đò. Không lẽ một lần sang ngang là vĩnh biệt, người lữ hành không trở lại với quê hương.
(Nam) : Anh ở cao nguyên mưa dầm sùi sụt, nhớ quê nhà mùa nước nổi ngập đồng sâu.
(Nữ) : Con kênh nước ngập đôi bờ, chân trời ngập nước xa xa một màu.
6/. (Nam) : Chiều nay đứng bơ vơ trên đường làng cũ nhìn xa xa khói bếp quyện nhà ai. Rặng mồng tơi trước sân trường không còn nữa, chỉ trơ vơ cằn cỗi mấy thân cau. Song cửa thân quen ngày xưa em xỏa tóc, giờ đây sao vắng lặng đìu hiu. Trước hiên cửa chập chờn đôi liễn đỏ, màu son tươi theo năm tháng đã phai màu.
(Nữ) : Người xưa đã lấy chồng xa xứ. Anh trở về đây quạnh cố hương.
(Nam) : Mây trắng lang thang chiều xuống chậm. Ngập ngừng bước nhỏ dịu hoàng hôn./.