TÂY NINH NỖI NHỚ
Phan Giang
Ngâm thơ
Từ mình đi khỏi Tây Ninh
Đêm đêm giấc ngủ nhớ mình nhiều ghê
Sao đi xa mãi không về
Xứ khoai mì chắc mình chê chán rồi?
Vọng cổ
1. Từ khi mình đến chốn phồn hoa có thường trăn trở thâu đêm giữa Sài gòn diễm lệ, để nhớ để thương những chiều nắng quái và những canh khuya trời tuôn đổ mưa dầm…
Nước trắng đồng xanh đàn trâu lội ven đầm. Rồi tiếp mùa khô chói chang nắng đổ, màu tím bên rừng sim nở với bằng lăng. Mẹ ngưng đỗ bánh xèo vì đã hết mùa măng, bông ô môi trong gió chướng điểm hồng. Kỷ niệm nào mình còn nhớ nhiều không, hay đã tan theo khói đốt đồng lãng đãng?...
2. Còn lại tôi giữa xóm làng trầm lặng, vì chữa thủy chung ràng buộc chẳng xa rời. Tôi yêu núi Bà Đen lồng lộng giữa mây trời. Yêu chàng trai đắp bờ bên chân núi, cô gái tảo tần chăm hàng chuối vườn rau. Nhớ những ngày gắn bó bên nhau, cùng đi giữa quê nghèo mà mơ ước. Tôi sợ mình đã lâu không về được, ánh sáng kinh thành quyến rũ bước chân đi…
Ngâm thơ
Chắc mình còn nhớ Gò dầu
Nhớ Bông trang, nhớ Bến cầu, Cẩm giang,
Nhớ cô em gái chợ làng
Đường xa gánh nặng, đò ngang sông dài...
Vọng cổ
5. Có thể nào quên sớm ghé Tha la chiều qua chợ Trảng, ăn tô bánh canh ngon uống tách cà phê thơm quán vắng rồi về lối mòn xưa kẻo mẹ ngóng em chờ... Bên lũy tre xanh đàn bướm trắng lượn lờ. Mẹ đãi chúng mình món khổ qua nhồi thịt, cơm nước xong rồi vầng trăng cũng vừa lên. Em gái nhỏ nhờ xem bài tập làm văn, ba mái đầu chụm vào nhau thân thiết. Dưới mái nhà tranh ánh đèn dâu leo lét, tiếng cười nói vang lên xao xuyến tâm hồn!
6. Em gái ấy bây giờ đã lớn, vẫn thường ngồi nhắc chuyện ngày xưa. Dù nhọc nhằn ruộng sớm đồng trưa mà lòng chẳng phai nhòa mộng đẹp. Xứ sở còn nghèo nhưng chân tình nhiều lắm, đường rộng vẫn chờ làng xóm còn mong.
Qua đò thăm đất Ngũ Long
Mình về Tam Hạp, Tầm Long thuở nào.
Trong những chiều thoang thoảng hương cau, tôi hy vọng ngày nào mình trở lại.
Bên nhau trọn vẹn nghĩa tình
Thị xã, Châu thành rạng rỡ một mùa xuân.
(Bài ca nói về kỷ niệm một thời của đôi bạn trẻ tại quê nhà Tây Ninh. Cho dù có bôn ba nơi phồn hoa phố thị, những kỷ niệm êm đềm năm xưa vẫn không phai mờ, hình ảnh Tây Ninh vẫn luôn hằn sâu trong nỗi nhớ.)