RU LẠI CÂU HÒ
Sáng tác: Vũ Quốc Việt
Vọng cổ: Hoàng Song Việt
Chị: Hò...ơ...ơ... Buồn thương chiếc áo phong sương...
Đò ai không bến... hò...ơ... đò ai không bến vấn vương câu hò...
Nhạc:
Em: Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai
Chị Hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa
Biết người xưa kia giờ sang sông
Biết người ra đi mà vẫn mong
Nhung nhớ đêm dài tóc chị giờ như đã phai
Chị: Dòng sông bến nước con đò đã phai còn nhau
Lều tranh vách lá dây trầu quấn quanh hàng cau
Trăng vàng trăm năm tình ngàn năm
Ai ngờ một đêm chợt nước lớn
Lôi cuốn con đò vô tình lờ theo nước trôi
Vọng cổ
1. Em: Chị ơi chỉ còn có một đêm nay rồi sáng mai đây em phải theo chồng về xứ lạ. Buồn hay vui mà ngọn sầu đâu rũ lá và cây bàng trước sân tơi tã rụng… bên ...thềm.
__ __Bỏ lại nơi đây bao kỷ niệm êm đềm. Chạnh nỗi thương đau cho cuộc đời của chị, mà sợ khối hận sầu đang đón đợi bước chân em.
Chị: Duyên nợ lỡ làng chị thao thức từng đêm, cầu nguyện cho em ngày xuất giá theo chồng. Hạnh phúc tươi hồng trọn vẹn ở ngày sau, đừng giống chị nghẹn ngào khóc thương đời con gái... (4 nhịp)
Ngâm thơ
Em: Chị từ duyên nợ dở dang
Buồn vương đôi mắt phai tàn nét xuân
2. Chị: Em ơi nhưng em cũng là một khoảng trời xuân trong cuộc đời của chị, nên chị muốn dang tay ôm bớt phần bất hạnh, cho cuộc đời em luôn hạnh phúc vuông tròn.
Em: Một tấm lòng thuỷ chung sao người nỡ phụ phàng.
Để mỗi hoàng hôn chị ngồi trên bến vắng, trông mãi con đò còn biền biệt phương xa. Em sợ dòng đời đưa đẩy nổi trôi
Chị: Đừng lo sợ em ơi rồi hững hờ câu duyên nợ. Khi dòng sông còn bến bồi bến lỡ, thì con người còn kẻ rủi người may...
Nhạc
Em: Ngoài kia gió lớn biết chiều nay nước trôi về đâu
Đò ai không bến câu hò buồn biết trôi về đâu
Chị: Nhung nhớ cũng đành ru lại câu hò thủy chung
Nhung nhớ cũng đành như một con đò lẻ loi
Chị: Một hôm bão tố mưa dầm ướt con đò xưa
Lòng nghe buốt giá con đò bỗng quay về đây
Em: Thấy người xưa kia gặp không may
Thương lòng chị Hai trào nước mắt
Giận lắm cũng đành ru lại câu hò thủy chung
Vọng cổ
5. Chị: Thôi thì chị sẽ đem hết thuỷ chung mà ru lại câu hò của nghĩa phu thê của tình tấm mặn. Để con đò năm xưa được về neo bến cũ để giữ cho em nguyên vẹn niềm tin ngày xuất giá theo...chồng.
Con sông quê còn lúc trong lúc đục, con người ai không một lỡ hai lầm.
Em: Em đã hiểu và không còn lo sợ nữa, em sẽ đi trên đường đời dù cát bụi chông gai.
Chị: Đời của chị nghèo một nắng hai sương, thay mẹ nuôi em trong mưa tần nắng tảo. Nên của hồi môn chỉ có lòng nhân hậu, và đức độ bao dung tặng em về sống bên chồng.
Lý con sáo:
Em: Đêm...qua mau trăng rụng xuống bờ lau thưa
Ngậm ngùi giây phút tiễn đưa
Chị: Mai này những sớm những trưa
Em gắng lo bổn phận vợ hiền
Em: Nhưng không có chị bên mình
Em nhớ câu hò miên man trên bến sông
Áo ngắn chân không chị qua bến đò đông
Chị: Chị ước dòng đời đừng nỗi cơn bão giông
Con đò em luôn vững an trên dòng sông
6. Em: Dù phải đi qua bao ghềnh cao thác đổ, nhớ chị em luôn cố giữ tay chèo. Rồi dặn lòng mình khi gặp cảnh gieo neo, phải sống vững vàng và bao dung như chị.
Chị: Câu hò thuỷ chung là nhân luân đạo lý, chị mong ước con người biết yêu quí nâng niu.
Bút danh: Hoàng Song Việt - Phạm Thái Nguyên - Nguyễn Hoàng Minh Khôi - Nguyễn Phương Hồng Anh - Nguyễn Trung Thành ...
Soạn giả Hoàng Song Việt tên thật Võ Văn Xong, là một soạn giả cải lương từng giành nhiều giải thưởng tại các hội diễn sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc. Từ người nhắc tuồng, ông viết những bài ca lẻ, rồi trở thành người chỉnh sửa kịch bản cho các đoàn cải lương.
Năm 1992, hai kịch bản Giấc mộng không tên và Sám hối đã khiến ông gắn bó với nhà hát cải lương Trần Hữu Trang. Các tác phẩm nổi tiếng khác của Hoàng Song Việt được dàn dựng, biểu diễn: Kim Vân Kiều, Hoàng đế Quang Trung, Chiếc áo thiên nga...
Gần 30 năm dấn thân theo nghiệp sáng tác, đến nay, tác giả Hoàng Song Việt đã viết, chuyển thể được khoảng 100 vở cải lương, trên 700 bài ca cổ. Trong đó, có rất nhiều vở cải lương được các đơn vị nghệ thuật dàn dựng tham gia các kỳ liên hoan, hội diễn và đoạt được các thứ hạng cao.