HÀNG HOA PHỐ NÚI
Lâm Viên
Nam: (hò trêu chọc)
Hò ơ Hò ơ…. Hỡi cô má đỏ hồng hồng .Chẳng hay cô đã có chồng hay chưa?
Nữ: Anh này, có mua hoa quả chi của hàng em thì ghé lại. Chớ còn anh hò anh hát thì…
Nam: Thì sao?
Nữ: Thì em chịu thôi, không trả lời được đâu. Dân xứ lạnh miền cao, có biết gì đâu mà hò với hát.
Vọng cổ
Nam: 1/. Vậy đa? Anh vốn dân miền Tây sông nước, lên cao nguyên này thấy cái gì cũng thích cũng ưa, bụng thì thuận mua mà không hiểu ai kia có vừa lòng bán. Cho nên mới mượn câu hò sông nước để làm quen với cô bán hàng xin xắn lời đã trao nhau chắc chuyện bán mua chẳng khó…khăn nhiều.
Nữ: Dạ, đúng rồi anh
Nam: Anh chỉ băn khoăn duy nhất có một điều.
Nữ: Dạ, anh có nói rồi, thuận mua thì vừa bán, chẳng qua là hoa có được tươi, quả có ngon có đẹp, giá cả phải chăng hay không thôi.
Nam: Ờ thì … hoa hồng hoa cúc hoa lan, cũng dễ mua như là bơ nè, dâu tây nè, với lại hồng khô vừa ngọt vừa dòn. Khổ nỗi cái mà qua ưng bụng nhứt ở đây, nó được chào hàng, mà cô em đâu có thèm báo giá.
Nữ: Trời đất ơi, hàng em chào là em muốn bán, món nào cũng có giá cả rõ ràng. Nhưng mà anh muốn mua thứ gì?
Nam: 2/. Cô em ơi, Đà Lạt xinh tươi chập chùng đồi núi, vườn dưới vườn trên chợ lầu chợ đất. Anh đi mỏi gối chồn chân mà nó chỉ có ở…nơi này.
Nữ: Ủa, thứ gì em có mà sao em không biết?
Nam: Đà Lạt mộng mơ sao anh cứ buồn hoài.
Nữ: Trời đất ơi, người gì đâu mà lãng xẹt hà, đang nói chuyện mua bán, tự nhiên anh trở qua chuyện buồn phiền là làm sao?
Nam: Ờ thì cái mà anh cần mua nó có thể xua tan đi nỗi chạnh lòng khi cảnh đẹp mộng mơ mà khách tình si lại cứ một mình đơn độc. Đôi má em hồng, bàn tay em ngà ngọc, giọng nói ngọt ngào làm sao mua được em ơi?
Nam: Anh nói thiệt, chớ anh đã…
Khóc hoàng thiên
…theo em. Đi lên đồi xuống dốc. Từ Xuân Trường mà qua Trại Mát
Ghé Nam Hồ rồi chơi chợ Thái Phiên.
Ngược Nam Thiên lại vòng qua Trại Gà
Đi giáp một vòng thành phố ngàn hoa.Vẫn không biết được nhà của em
Nữ: Anh chịu khó bắt xe ngược qua Đa Thiện
Nam:(dặm) Là tới nhà em hả
Nữ: Tới Thung lũng tình yêu
Nam: (dặm) Nhà em ở đâu?
Nữ: Em đâu đã về nhà. Mà còn bận thử thách anh.
Người gì đâu mà bám dai quá trời
Nam: Anh nguyện theo suốt đời em ơi.
Nói - Vậy là em đã biết là qua theo em. Vậy mà em nỡ lòng nào…. Mà nói thiệt với em nghe. Biết nhà em rồi, qua càng thêm tức tối trong lòng….
Nữ: Có chi không vậy anh.
Nam: Nhà em thì ở Trại Hầm, qua thì có nghe người ta nói…
Nữ: Người ta nói sao anh?
Nam: (Giọng ngâm) “Mận Trại Hầm không trồng cũng mọc – gái Trại Hầm không chọc… cũng theo”. Nói gì đâu trật lất hà…
Vọng cổ
Nữ: 5/. Biết làm sao miệng lưỡi người ta, thôi thì họ nói gì mặc họ. Con gái xứ nào thì cũng là... con gái có khác chi đâu mà người đời ưa trêu chọc... bông đùa.
Lời nói chẳng mất tiền mua người ta nói chẳng có dư thừa.
Nam:Thôi thì em cho anh xin lỗi, chỉ tại anh mến đất, yêu người nên cảm xúc khó kìm ngăn
Nữ: Cỏ cây đua nhau khoe sắc, đồi núi rộng thênh thang, có mấy ai tâm hồn không xao động. Chỉ tội nghiệp cho anh lắm mơ nhiều mộng, chưa biết chưa quen mà như đã hẹn hò.
Nam: 6/. Thôi rồi, nghe em nói vậy là biết anh... tiêu rồi phải hôn? Nhưng mà ở đây hàng rộng chợ đông, chuyện mua bán dễ ăn dễ nói, chớ còn cái chuyện duyên tình trao đổi, e người ngại ngùng khó mở lời ra.
Nữ: Từ nãy giờ thấy anh nói câu này là thông minh nhất đó, anh có thấy bạn hàng em cứ nhìn trộm, miệng khúc khích cười trêu chọc em không?
Nam: Ờ hén, nãy giờ anh đâu có để ý , mà em ơi, chuyện đó thì có ăn thua gì. Người ta có câu....
Nữ: Đó, lại đem câu này câu kia để mà làm cho người khác giận,
Nam: Hờn giận chi em cho xứ núi lạnh lùng.
Chiều buông xuống cho sương mờ giăng phủ
Nữ: Hẹn gặp anh trên dốc nhà thờ.
Nam: Ngồi cạnh nhau nghe chuông giáo đường ngân đổ, anh sẽ đợi chờ lời hẹn ước trao nhau./.