NỒI CHÁO CUA CỦA MẸ
Sông Vàm Lẽo
NÓI LỐI
Mẹ thường nói nhà mình nghèo không có món ngon vật lạ
Chỉ có nồi cháo cua đồng mẹ nấu để cho con
Cứ hễ mưa về là nồi cháo thơm ngon
Như sưởi ấm lòng con trẻ.
VỌNG CỔ
1 - Hương vị cháo cua vẫn lan tỏa trong con qua từng hơi thở, nồi cháo đơn sơ bình dị nhưng mang đậm làm sao hương vị của quê… nghèo…
Con nhớ không quên những buổi mưa nhiều.
Con trẻ dại khờ chỉ muốn ăn nồi cháo,
Mẹ thương con nhiều nên không ngại gió mưa.
Mẹ khoác trên người chiếc áo đã sờn vai,
Mưa gió bão bùng mẹ vẫn không ngần ngại.
Gió bấc thổi về lạnh buốt thịt da,
Mẹ vẫn bước đi rồi lẫn vào bóng tối.
2 - Con thấy mẹ đi khi mưa còn nặng hạt, lòng nao nao lo sợ vô cùng…
Thương mẹ biết bao vì cơn gió lạnh lùng.
Rồi lát sau mẹ về với giỏ cua nặng trĩu,
Ướt sũng thân gầy mẹ vội nấu cháo cho con.
Ánh mắt hiền đôi lúc mẹ nhìn con,
Môi run rẩy nhưng mẹ vẫn cười rạng rỡ.
Nụ cười giấu bao nhọc nhằn vất vả,
Con không hiểu rồi nên mất mẹ, mẹ ơi!
NÓI LỐI
Thời gian trôi nhanh con chưa kịp nếm hết nồi cháo cua của mẹ
Nhìn ra ngoài trời con hỏi mẹ đâu?
Mưa vẫn rơi nặng hạt thêm nhiều
Cả đêm tối cũng lạnh lùng vì vắng mẹ!
VỌNG CỔ
5 - Con đã khóc thật nhiều khi cầm tay của mẹ, bởi hôm ấy mẹ ra đi là con mất mẹ muôn… đời…
Cơn sốt vô tâm đã cướp đi thân xác mẹ già.
Thế là từ đó nồi cháo cua không còn nghi ngút nữa,
Và cũng đã không còn những đêm tối mẹ dầm mưa.
Mẹ ơi! phải chi trời đừng có mùa đông,
Phải chi gió mưa đừng thấm vào da thịt mẹ.
Phải chi con đừng đòi ăn cháo,
Thì làm sao mẹ bỏ con khờ.
6 - Một buổi chiều bầu trời nhạt nắng, con ra sau vườn để trồng lại những luống rau.
Bỗng bên tai con nghe tiếng hót não nùng,
Nghe văng vẳng như lời oán thương vô hạn.
Chợt con nhớ ra đó là chim họa mi ngày trước,
Nó vẫn còn về thăm viếng mẹ đây.
Không thấy mẹ chim buồn bã bay đi,
Con nhìn nó thêm nhớ về người mẹ.
Nhớ hôm mẹ đã liều mình cứu nó,
Trong cơn lũ trào lên sóng vỗ dập vùi.
Mẹ ơi! Hôm nay con về thăm mộ mẹ,
Là cũng một lần con nhắc lại chuyện xưa.
Nồi cháo cua ngày xưa mẹ nấu,
Nay mẹ mất rồi nên con trẻ bơ vơ.
Bạc Liêu, ngày 20 tháng 3 năm 2003
“…bài vọng cổ viết về sự hi sinh vô bờ, vô bến của người mẹ. Bài viết cảm động và sâu sắc từ trái tim hiếu thảo người con, như một lời hối lỗi dành cho người mẹ không còn nữa trên thế gian. Hơn thế nữa, bài viết cũng như nhắc nhở mọi người con hãy biết ơn, phải biết yêu thương phụng dưỡng mẹ cha khi còn tại thế. Bằng không mọi việc sẽ muộn màng không còn kịp nữa…”
Tiến sĩ – NSƯT Bạch Tuyết
Hay thường gọi là : Nguyễn Minh, Võ Minh (Chủ nhiệm Kho tàng Vọng cổ Việt Nam)
Bút pháp sáng tác lời Vọng cổ của tác giả Sông Vàm Lẽo (Nguyễn Minh) có nét rất riêng, văn phong nhẹ nhàng, không chỉ chuẩn xác về giai điệu âm nhạc, mà ca từ do Sông Vàm Lẽo viết cũng thật mộc mạc, giản dị, giúp cho người ca dễ thể hiện cảm xúc của mình và người nghe cũng dễ dàng tiếp nhận. Nhờ vậy mà những bài vọng cổ do Sông Vàm Lẽo viết lời đều được nghệ sĩ và khán thính giả khắp nơi yêu mến. Hơn 10 năm dấn thân theo nghiệp sáng tác đến năm 2011, Sông Vàm Lẽo đã tự biên tập và xuất bản tập ca cổ “Nỗi lòng người con xa xứ” với 26 bài vọng cổ và chủ biên cho tập ca cổ “Vọng cổ đồng quê” xuất bản năm 2012 do Nhà xuất bản Văn hoá – Văn nghệ cấp phép phát hành. Ngoài sáng tác vọng cổ, Sông Vàm Lẽo còn là một trong những người sáng lập ra Câu lạc bộ sáng tác “Vọng cổ đồng quê”. Sông Vàm Lẽo cũng là tác giả đầu tiên sáng lập “Kho tàng Vọng cổ Việt Nam” và Chương trình “Vọng cổ Đồng quê”, được biên tập, thu âm, thu hình chuyên nghiệp và phát sóng online trên mạng thông qua website: vongco.vn và anh còn là tác giả của nhiều ca khúc mang âm hưởng dân ca Nam Bộ được nhiều người yêu mến.
Bài viết liên quan:
1. Công chức lập Câu lạc bộ Vọng cổ [Báo Pháp luật TP.HCM]
2. Nguyễn Minh - Chàng trai trẻ với chương trình Vọng cổ phát sóng online
3. Nỗi lòng người con xa xứ [Tạp chí Nhà báo & Nghề báo]
4. Tập vọng cổ "Nỗi lòng người con xa xứ của Nguyễn Minh
5. Tặng người nghệ sĩ tài hoa [Tác giả Đặng Thanh Huyền]
6. Ngày trở lại [Tác giả Việt Ngữ]
7. Nhớ chiều hạnh ngộ [Tác giả Việt Ngữ]
8. Xin viết về em [Tác giả Hoài Minh]