XIN VIẾT VỀ EM
Hoài Minh
LỐI
Em gọi bằng Thầy, tôi không dám nhận
Gọi bằng anh cho thân mật đi em.
Dù tuổi em trạc tuổi học trò tôi
Nhưng chúng ta có chung dòng suy nghĩ.
VỌNG CỔ
Câu 1: Lứa tuổi học sinh thường thích tự do sôi nổi, nhưng khi tiếp xúc em tôi nhận ra một thiếu niên điềm đạm ôn…hoà….
Vẫn vóc dáng thư sinh em vui vẻ thật thà.
Tôi gặp em qua bài ca vọng cổ:
“Tâm sự kẻ xa nhà” tình cảm thiết tha.
Tôi không thể cầm lòng mỗi khi cất tiếng ca,
Bài hát chứa chan nỗi niềm về người cha quá cố.
Tám câu phụng hoàng êm ả du dương,
Gợi nhớ hoài kỷ niệm thời thơ ấu.
Câu 2: Em đã làm sống lại, một trái tim đã từ lâu chai sạn, khô cằn…
Đời buộc tôi phải quên đi hai chữ ân tình.
Người ta sống ít cho nhiều nhận,
Trọng phú khinh bần đổi trắng thay đen.
Nhưng ít ra cũng còn những tấm lòng đôn hậu như em,
Giữa chợ đời bon chen hối hả.
Em đã khiêu lại trong tôi ngọn đèn nhân nghĩa,
Hạnh phúc thật bất ngời tôi còn ngỡ trong mơ.
NÓI TÂM SỰ
Em thường nói “ Quê hương em còn nghèo lắm!”
Chớ quê hương anh nào kém gì đâu
Bạc Liêu, Vĩnh Châu hai tên gọi khác nhau
Nhưng vẫn quê ta chứa chan nhiều hi vọng.
VỌNG CỔ
Câu 5: Một nửa lòng tôi muốn em vào đại học đem hiểu biết phương xa về tô điểm quê…nhà…
Một nửa tôi mong em học ở Bạc Liêu này.
Có ích kỉ không em bởi nhiều năm dài xa cách,
Biết em có còn nhớ kỷ niệm xưa?
Hay em rồi cũng sẽ như ai thôi,
Bị cám dỗ bởi phồn hoa đô hội.
Để quê xưa luôn chờ mong thương nhớ,
Một cánh chim xa, bay mãi không về!
Câu 6: LÝ CÁI MƠN
Dù mai sau bạn xưa đâu vắng
Tôi vẫn nơi đây, tháng ngày nhớ mong về em
Nhớ sao quên ngày xưa đó biết bao ân tình.
Dù quê xưa vắng người bao năm
Bóng dáng ai mờ xa
Tôi vẫn còn biết bao kỷ niệm ngày qua.
(Về vọng cổ) Nhớ mãi biển hoàng hôn ta kết tình tri kỉ, cùng thả hồn qua bài vọng cổ quê mình.
Năm tháng trong đời luôn làm dài nỗi nhớ mong,
Tình tri âm sẽ vuợt qua năm tháng.
Để chúng ta còn những phút giây gặp gỡ,
Cùng chia sẻ vui buồn, cùng viết những bài ca.
Bạc Liêu, ngày 04 tháng 03 năm 2008