NHỚ BẠC LIÊU
Hữu Lộc
LỐI
Nửa đêm thao thức nhớ quê hương.
Nghe đờn vọng cổ lòng vương vấn lòng.
Dù đi trăm núi ngàn sông.
Tình quê xứ sở vẫn không đổi dời.
1/ Bạc Liêu ơi, ngày đó xa xôi ai trổi bài Dạ Cổ cho cung oán cung xuân xuôi về vạn ngã,cho bài vọng cổ ngày nay như lời ru của mẹ thâm…...
VỌNG CỔ
trầm. Nhớ Bạc Liêu bao nỗi nhớ trong lòng .
Đêm thao thức nghe tiếng đờn vọng cổ, nhớ Bạc Liêu nhớ người nghệ sĩ tài hoa. Cao Văn Lầu người đã đi xa, hồn nhạc đó tiếng đàn xưa chợt như sống lại. Thổn thức lòng hoài niệm cố hương, nắn nót tiếng tơ, tiếng hồn thiêng xứ sở ...
2/ Bạc Liêu ơi ! có một thời để nhớ, nhớ người nghệ sĩ tài hoa ngày đó xa rồi. Về Bạc Liêu chân bước bồi hồi. Lúa quấn chân lòng lâng lâng cảm xúc, tiếng đàn kìm ai trổi khúc nhặt khoan ? Cho phù sa trải rộng đồng xa, bài Dạ Cổ chở tâm tình đi trăm ngã. Cho kẻ ly hương trào dâng nỗi nhớ, nhớ cội nguồn, nhớ quê mẹ Bạc Liêu .
NÓI LỐI
Thương Bạc Liêu thương mẹ nghèo cơ cực.
Nhớ Bạc Liêu nhớ Dạ Cổ Hoài Lang.
Bạc Liêu biển bạc đồng vàng.
Câu ca Dạ Cổ cung đàn vấn vương.
5/ Tôi về thăm Bạc Liêu nghe mênh mông lời ru của mẹ. Chiều Bạc Liêu đàn ai rao vọng cổ, chiều Bạc Liêu ráng đỏ mây….
VỌNG CỔ
hồng . Đường hạnh phúc đi lên phơi phới triệu tấm lòng.
Thương đời mẹ cha một đời cơ cực, đất rộng thênh thang – người không chỗ nương thân. Mẹ còng lưng cấy lúa mướn ruộng sâu, cha cào muối lưng trần bạc trắng. Kiếp tá điền trăm cay ngàn đắng, trời Bạc Liêu mây trắng một màu sầu .
6/ Bạc Liêu xưa, thời cơ cực chỉ còn trong ký ức, Bạc Liêu bây giờ tươi sắc màu đẹp dáng đứng quê hương. Mỗi mùa xuân về niềm hạnh phúc nhân lên, vẫn còn đó vẹn nguyên tình xứ sở. Lời mẹ dạy thủy chung vẹn giữ, tiếng đàn xưa - Dạ Cổ vẫn chung tình (-)
Thương Bạc Liêu thương mẹ nghèo cơ cực
Nhớ Bạc Liêu nhớ Dạ Cổ Hoài Lang
Bạc Liêu biển bạc đồng vàng
Câu ca Dạ cổ cung đàn vấn vương.