HƯƠNG NHÃN BẠC LIÊU
Yên Lang
Lý Trăng Soi
Con đò xưa, dòng sông năm củ
Nắng đôi bờ, Nhuộm vàng mênh mông
Cố hương xa mờ, từ bao năm đã không quay về!
Qua Cầu Quay, đường ra xóm nhãn
Tiếng đàn ai, bài thương dạ cổ Hoài Lang.
Gởi cho người lưu lạc phía trời xa.
Vọng Cổ:
Câu 1: Bạc Liêu quê hương tôi ngàn dặm xa xôi vấn vương lời ca vọng cổ.
Gió quyện phù sa ngạt ngào hương lúa mới dòng nước Liêu giang vời vời buổi ... tương ... phùng.
Vĩnh Lợi thân yêu ôi xa cách muôn trùng,
Nơi tôi khóc chào đời trong vòng tay mẹ, tiếng ban đầu tập tễnh gọi Bạc Liêu.
Mẹ ru con bằng bài ca vọng cổ, đàn năm cung réo rắt khúc tình thơ.
Tôi lớn lên bằng mùi vị quê hương, cá bống kèo nồi canh chua bông so đũa......
Câu 2: Chuyện Công tử Bạc Liêu tôi nghe từ thưở nhỏ, quen thuộc như lời ca vọng cổ ru buồn.
Đứng trên cầu Quay, nhìn nắng nhuộm buổi chiều tàn.
Những con đò nhỏ xôn xao rời bến, xuôi ngược sông hồ trên khắp nẻo quê xa.
Đường xuống Giá Rai đường qua vàm Lẻo, mưa nắng hai mùa ruộng lúa vẫn màu xanh!
Cô gái Vĩnh Hưng vẫn múc nước bên bờ giếng, lảnh lót giọng hò, lay động bóng chiều quê.....
Phi Vân Điệp Khúc (đoạn cuối)
Giếng xưa trăng buồn, bên trời mờ sương,
Khúc ca chia lìa mang niềm đau
Vấn vương câu hò
Thương người em, quê nghèo trong mái tranh,
Tháng ngày qua, sương nắng dãi dầu nơi cố hương.
Vọng Cổ:
Câu 5:
Tôi rời xa quê mẹ đã mười mấy mùa cây rụng lá.
Giàn mướp vườn sau mẹ trồng từ thưở nhỏ bông nở vàng heo ngào ngạt tỏa hương ... chiều.
Gió lạnh cali vời vợi nhớ quê nghèo,
Tôi đứng bơ vơ bên mái hiên Phú Lộc Thọ, mà tưởng chừng như đứng trước miễu Thiên Sư.
Đường Bolsa rộn ràng xe qua lại, tôi mơ màng nhớ những chiếc xuồng con.
Ngôi trường Nguyễn Du giờ đây không còn nữa, Học trò ngày xưa lưu lạc bốn phương trời....
Câu 6: Em gái Bạc Liêu ơi! cho tôi gở lời thăm hỏi, đã lâu lắm rồi không trở lại quê xưa.
Những ngôi nhà cố của thời ông lớn Trạch, có lẽ bây giờ năm tháng đã rêu phong.
Trăng Thu Dạ Khúc
Dấu chân kỷ niệm ru hồn ai trong giấc mơ...
Đất lạ quê người... mỗi độ xuân về,
Lòng nghe dào dạt mối tình quê,
Cách xa muôn dặm em về đâu hỡi cố nhân.
(về Vọng cổ)
Mùa xuân nơi đất khách sao buồn quá, tiếng hát từ đâu vọng nhớ đến quê nghèo.
Ai về thăm lại Bạc Liêu
Ghé qua vườn nhãn biển chiều mênh mông.
Điệu buồn Dạ Cổ Hoài Lang.
Dặt dìu theo gió cung đàn nhớ thương.