NỘI ƠI!
Hùng Dũng
Lối:
Chiều xuống chậm, phi cơ vừa hạ cánh.
Con biết rằng, không có nội chờ con.
Mây lang thang, buồn bã một màu tang.
Trong gió thoảng, con mơ hình bóng nội.
ĐOẢN KHÚC LAM GIANG.
Còn buồn nào hơn không,
khi thế gian muôn đời cách chia.
Nội đi biết đâu con tìm, thân chỉ còn hủ tro tàn con khấn.
Ngày con về đến quê, mưa vẫn rơi lối mòn trợt trơn.
Con ngậm ngùi nói không thành câu, lòng khóc như mưa dầm.
Suối vàng đớn đau không gặp nhau.
Dù đường đời chia đôi, con vẫn mang theo.
Năm tháng êm đềm, tuổi đời gian nan.
Giây phút thân thương,nội đã vì con.
Nay sống nhờ, nơi xứ người.
Con nhớ hoài, thời cơ hàn.
Ở chốn quê xa, một buổi chiều.
Trời như bão tố phong ba, kinh hoàng đưa đến.
Nội con vĩnh biệt, đi vào thiên thu.
Bỏ con ở lại, một mình bơ vơ, trên thế gian...
VỌNG CỔ:
1/ Nội ơi! Con may mắn được nội săn sóc thương yêu dỗ dành bồng ẳm.
Ba má con có sanh mà không dưỡng bởi công việc làm ăn nên phải xa ... nhà.
Con lớn lên, nhờ được ngặm vú bà.
Nhà của nội mưa luồn gió lọt, nội lấy thân gầy sưởi ấm cho con...
Hạt mưa vô tình xuyên mái lá rớt rơi, ướt sủng khắp nơi không còn một chỗ nằm.
Nội chỉ khẩn cầu mưa gió sớm tan mau, để cháu nội mình chìm sâu trong giấc ngủ .....
MÁI AI. (1/4)
Bên ngoài ... mưa lạnh, nội tím cả môi mình.
Vạn vật kêu thảm sầu, thay tiếng lòng nội con.
Vậy mà con vô tâm, vẫn cứ nằm ngủ say.
Đâu thấy nội con buồn, lòng uất nghẹn từng cơn.
2/ Thương cuộc đời nội chỉ có trầu cau làm bạn,
Áo vá đầy vai sống lam lủ cơ hàn ...
Cơm hẳm cháu rau mà tình thật nồng nàn.
Các cô, các chú, ai cũng không khá giã, công việc bộn bề lam lủ để mưu sinh ...
Cơm vừa sôi, nội chắt nước ra tô, bỏ cục đường tán cho con uống cầm hơi đở dạ.
Người ta giàu, nuôi con bằng sữa bò sữa bột, nhà nội nghèo, con ráng uống nghen con .....
Lối:
Lên bảy tuổi, con bắt đầu đi học.
Nội nhịn ăn trầu, mua sách vở cho con.
Con bận đồ cũ đến trường bị bè bạn cười chê.
Hàng xóm thương tình, cho con quần áo mới.
NAM AI (1/8)
Con vội vả chạy về...khoe.
Nội xót xa, nhưng vẫn vui cười.
Khi nhìn dáng hình em, ra vẻ đứa học trò.
Rội nội quay mặt đi, mà nước mắt rưng rưng.
Cũng tại nội quá nghèo, không lo được cho con.
Còn một kỷ niệm êm đềm, suốt đời con chẳng dám quên.
Có một buổi tan trường, em lội bộ dầm mưa.
Về nhà bị cảm lạnh, nội thức bên con suốt cả đêm trường.
Từ đó, dù mưa nắng gì, nội cũng đến sớm rướt em.
VỌNG CỔ:
5/ Khi khôn lớn em như thuyền theo lái gái theo chồng lìa quê xa xứ.
Bỏ nội sống trong căn nhà nhỏ quạnh quẻ sớm hôm thui thủi tấm thân ... già.
Xứ chồng qua đại dương, nên con phải xa nhà ...
Ngày ba má con báo tin nội không còn nữa, con muốn thét gào cho thấu đến trời cao ...
Ở quê chồng nghe ai nhắc đến quê hương, con khóc nức nỡ vì không con có nội.
Thắp ba nén nhang, con quì chịu tội, đầu đội khăn tang cho nội đở tủi vong hồn...
DẠ CỔ HOÀI LANG:
Ngậm ngùi nhìn di ảnh, ánh mắt nhớ cháu năm nào.
Niềm thương nỗi đau trong dạ, trong khói nhang trầm.
Nội như hiện về, mắt u buồn muốn nói với con.
Dù đời chia hai ngả, con theo chồng nội sống cô đơn.
Miền xa nếu con trông nội, thì nơi nầy nội cũng nhớ con.
Nội ơi nội! có hiểu chăng là, vì hoàn cảnh buột ràng.
Chớ con nào muốn xa, để đêm nằm vọng tưởng sầu tư.
Ước muốn sẽ có ngày về, con nằm dài cho nội đánh con.
Vì tội con làm, nội phải mong chờ con.
Trở lại quê nhà, thì bóng nội đoạn ly cách xa.
Về câu 6:
Nội ơi! con biết có sanh thì có tử,
Sao nội bỏ con khi con chua kịp đáp đền...
Đường con đi còn lắm chông gai,
Đâu còn được nghe nội dỗ dành, dạy bảo.
Mưa theo gió lạc qua miền,
Âm dương cách trở, con biết tìm nội đâu ?!