ĐẤT TÀI TỬ QUÊ TÔI BẠC LIÊU
Đặng Thanh Huyền
Nói Lối:
Không biết tự bao giờ nơi xứ sở Bạc Liêu
Ai cũng bảo miền đất này “dập dìu tài tử”
Tôi tự hỏi…
Đất tạo ra duyên hay duyên tự tìm đến đất,
mà Cao Văn Lầu đã viết Dạ cổ hoài lang…
Lý Cái Mơn:
Ôi Bạc Liêu, ngàn năm thương nhớ
Hãy đến quê tôi nghe bài Dạ cổ hoài lang
Đêm Giá Rai còn vang vọng tiếng ai Gành Hào
Bạc Liêu đang từng ngày đổi thay
Đây vùng điện gió mới đầu tư
Kia những công trình đang nối tiếp dựng xây…
Vọng Cổ:
Câu 01: Tự ngàn xưa dân Bạc Liêu vốn dĩ lạc quan yêu đời như tài tử. Đó là những văn hóa tinh hoa, là chất hào phóng tự nhiên luôn sẵn có trong mỗi… con… người.
Như Dạ cổ hoài lang của cố nhạc sỹ Cao Văn Lầu.
Nên cha ông từ Long An về Bạc Liêu lập nghiệp, bởi nghe đồn miệt ấy có đất rộng người thưa.
Thuở ấy cảnh cơ hàn khói lửa loạn ly, nhưng Bạc Liêu có vị ngọt quyến rũ lòng người.
Đất mẹ mở tấm lòng đón vị khách tha phương, đất tạo ra duyên hay duyên tự tìm đến đất…
Câu 02: Ai đã ghé qua một lần nơi Vườn nhãn cổ, sẽ mãi vấn vương bài dạ cổ trường tồn.
Em gái đứng chờ ai mà có vẻ bồn chồn.
Phải đợi anh đưa đi thăm nhà Bạc Liêu công tử, hay muốn về Vĩnh Lợi ngắm Tháp Vĩnh Hưng.
Xin mời em ghé thăm chùa Xiêm Cán – Khơ me, và Nhà Mát tham quan chiếc đờn kìm nổi tiếng.
Bạc Liêu chọn cho mình gam màu độc đáo, nơi hội tụ sắc màu tài tử miền Tây…
Nói Lối:
Quê hương tôi đâu chỉ nhà Bạc Liêu công tử
Mà còn là tinh túy chất nghệ sỹ đờn ca
Đất hào phóng luôn sản sinh những tài tử lừng danh
Để làm dầy thêm cho bức tranh văn hóa…
Vọng Cổ:
Câu 05: Và để cho những ai vì dòng đời xô đẩy thành kẻ tha hương đau đáu nỗi nhớ Bạc Liêu luôn mong mỏi được… quay… về.
Nghe “Trên quê hương Minh Hải” nhớ tê tái cồn cào.
Và chính tôi cũng bởi dòng đời xuôi ngược, phải năm tháng xứ người thèm lắm tài tử đờn ca.
Tuy mỗi tết đều về nhưng lại lật đật rời xa, chưa kịp đếm tóc mẹ giờ bao nhiêu sợi bạc.
Giữa đất Sài Gòn ngân nga bài vọng cổ, ngỡ đêm Giá Rai nhớ ai da diết Gành Hào…
Câu 06: Cơn mưa cứ vô tình rả rích ngoài hiên, đếm từng giọt rơi như đếm từng nỗi nhớ.
Nhớ con đường rợp bóng hàng cây cổ thụ, nhớ con phố cũ năm nào giờ đã rêu phong.
Nhớ mỗi lần về ngắm thành phố trẻ đắm say, nhớ lắm bàn tay dựng xây những công trình xứ sở.
Nhớ mùi vị ấm nồng của bài ca vọng cổ, nhớ tài tử Bạc Liêu có sẵn trong lòng.
Ngâm thơ:
Bạc Liêu mảnh đất cuối trời
Biển xanh muối mặn tình người chứa chan
Bài ca Dạ cổ hoài lang
Luôn trong huyết quản nồng nàn đắm say…
Long Xuyên, đêm 16 tháng 11 năm 2014.
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam được phép sử dụng toàn bộ tác phẩm của tác giả Đặng Thanh Huyền với các nội dung được quy định tại hợp đồng Số: 005 - 2015/HĐTPSK - CLB, ký ngày 15/01/2015 giữa Tác giả Đặng Thanh Huyền và CLB Sáng tác Vọng cổ Đồng Quê.
---------------
Tác giả Đặng Thanh Huyển Từ nhỏ đã rất thích xem Cải Lương, đến năm 2002 khi vừa trúng tuyển vào Đại học Luật Cần Thơ thì tình cờ anh gặp được một người bạn học chung hát cho nghe câu vọng cổ, từ đó về anh tự mài mò sáng tác những bài vọng cổ đầu tiên cho đến nay. Anh hiện đang công tác trong Quân Đội (Đại úy, Kiểm sát viên, Viện kiểm sát quân sự Khu vưc 92 - QK9)