RAU NHÚT
Hùng Dũng
Nói Lối:
Không hiểu vì sao người ta gọi là rau nhút?
Chắc tại suốt ngày rau e thẹn dưới bờ mương.
Con cá ăn mồi, mặt nước tung tăng.
Rau nhút cũng chuyển mình nhấp nhô theo con sóng.
LÝ CON SÁO
Trong .. nắng mưa.
Rau vẫn giữ màu xanh tươi.
Tôi ngắm nhìn ngẩn ngơ.
Sao rau giống đời mình.
Nên đánh mất một cuộc tình.!
Phải chăng kiếp nào tôi là rau nhút?
Yêu đơn phương trong bóng đêm dịu êm.
Rồi một mình miên man nỗi nhớ.
Tôi trách sao, ai nỡ quên tình tôi....
VỌNG CỔ
Câu 1: Nhà hai đứa chỉ cách một con mương mọc đầy rau nhút. Để có những
sớm những trưa tôi giả bộ đứng nhìn rau xanh mướt rồi nhìn trộ sang
em đang phơi tóc ở hiên ... nhà ...
Mười ngón tay đan suối tóc mươt mà ..
Tôi muốn đến gần, ngăn gió đừng trêu ghẹo, nhưng lại ngượng ngùng không dám bước chân sang .
Bao đêm dài thức trắng lang thang, lòng như tìm mãi vầng trăng hẹn hò.
Gặp mặt bao lần mà nói chẳng nên câu, với một tiếng yêu sao lòng tôi ngớ ngẩn ..
LÝ MỸ HƯNG.
Tình yêu .. như ngàn áng mây lưng trời.
Thiên thu lững lờ trôi, đâu là bến mơ ân tình.
Nhờ mây tôi muốn, gởi ngàn tiếng yêu.
Nhưng nỗi niềm riêng, ngàn năm vẫn chôn vào tim.
Giữ trọn trong lòng, câm lặng làm sao ai biết.
Tôi vẫn một mình, sống trọn, những ngày mộng mơ.
Câu 2: Rồi một ngày kia em rời thôn xóm nhỏ, tìm chút dư hương rực rỡ ánh đèn màu ..
Vành nón che nghiêng thay vội những lời chào ..
Em bước nhanh vô tình không để ý, con sáo trên cành buồn bã hót chia tay ..
Mảnh đất quê ngheo như trống vắng buồn hiu, bởi nó biết không còn có em chăm sóc.
Mây vẫn cứ trôi, ngàn năm không để ý, ở đây có người thương nhớ đợi chờ em ...
Nói Lối:
Tình yêu không lời đáp,
Là nỗi cô đơn trống trải của tâm hồn.
Rau nhút dưới mương đã bao lần thay lá.
Và tôi vẫn thích ăn rau nhút nấu ..
NGỰA Ô NAM.
Canh ... mà thường ngày mẹ nấu cho tôi.
Nhìn tô canh thơm ngát, tôi chạnh nhớ đến em,
Không biết bây giờ ra sao? Bổng một hôm, em về thăm ba mẹ.
Đi cạnh bên người đàn ông nước ngoài. Tuổi bằng như cha mình.
Em nói: đây là chồng em. Kết hôn rồi sẽ đi xa.
Bà con lối xóm đến xem đầy nhà. Họ vui vẻ nói cười.
Tôi lặng nhìn, mà chất lịm, hết rồi nỗi chờ mong.
VỌNG CỔ
Câu 5: Không biết ngày xưa Hớn Đế biệt Chiêu Quân có làm cho người ta thương nhớ.
Sao ngày nay có kẻ yêu đơn phương lại xót xa đau đớn khi biết người mình yêu cất bước theo .. Chồng ...
Rau nhút vẫn lên xanh như không hiểu được lòng ..
Rồi đây sân bay thêm một lần đưa tiễn, người con gái theo chồng không thích áo cô dâu ..
Phi cơ lạnh lùng đâu biết nỗi thương tâm, chở người con gái đáp đền ơn dưỡng dục.
Gió thổi đong đưa bụi tre già kêu não nuột, khóc măng non ai bắt phải chia lìa ...
Câu 6: Ngày xưa hoa tình rộ nở mà tôi vẫn lặng thinh, làm sao em biết, để nói lời hò hẹn.
Không biết giờ đây nơi quê người đất khách, em vui hay buồn khi sống kiếp làm dâu.
Chồng của em tuổi đã sáu mươi, em lo hầu hạ, còn cha mẹ già em bỏ mặc.
Để chiều nào ông bà cũng ra đầu ngõ, nhìn kẻ lại qua, sao không thấy con mình ..
Tội cho người đã có chồng,
Vui buồn em chịu, đau lòng thân anh.
Ngàn năm, rau nhút vẫn xanh,
Mà sao tình lại long lanh giọt buồn.