VỀ QUẢNG NINH ĐỜN CA TÀI TỬ
Trần Việt Liêm
(Viết theo ký sự của Hồ Kiên Giang. Mến tặng: Lê Hữu Hùng và Hồ Kiên Giang)
Nói lối
Tôi đến Quảng Ninh một chiều xuân nắng nhạt
Ly rượu anh mời ấm dạ kẻ đường xa
Câu vọng cổ miền Nam trên đất Bắc
Tôi hát anh nghe như trao tặng một món quà
Vọng cổ
Câu 1: Anh ơi! món quà kia là trái tim của miền Nam tôi đó, xin gửi lại Quảng Ninh vùng đất mỏ… yên …bình
Câu vọng cổ đơ sơ mà thắm đượm nghĩa tình. Tôi hát lên những điệu buồn khoan nhặt, anh trỗi nhịp đàn cho cung bậc hòa duyên. Ôi! thật diệu kỳ một cuộc đoàn viên, kẻ bắc người nam cùng hòa quyện tiếng tơ lòng. Chiều xuống ngập ngừng trên phố biển Hạ Long, nhấp ly rượu nồng ngân nga bài vọng cổ
Câu 2: Tôi với anh tuy hai miền Nam Bắc, nhưng vẫn cùng chung một dãy Sơn Hà.
Cùng đánh đuổi ngoại xâm để xây dựng quê nhà. Quê tôi đó Bến Tre đồng khởi, mảnh đất anh hùng còn vang dội những chiến công. Quảng Ninh quê anh với những trang sử hào hùng, Đinh Lý -Trần -Lê đã bao đời hào kiệt. Mình gặp nhau đây trong niềm vui khôn xiết, tiếng hát câu hò tha thiết gửi về nhau
Nói lối
Đêm Hạ Long con sóng biển vẫn dạt dào
Trăng đã lên cao mà niềm riêng chưa cạn tỏ
Quảng Ninh ơi chia tay người thợ mỏ
Gửi lại nơi này câu vọng cổ miền Nam
Vọng cổ
Câu 5: Tạm biệt nhé Quảng Ninh hẹn ngày tái ngộ. Biển nhớ thương ai mà dạt dào con sóng vỗ, người nhớ thương ai mà câu vọng cổ bổng …rưng… buồn
Gặp gở nhau đây rồi mỗi kẻ một phương trời. Tôi về phương Nam mang theo hình ảnh, người thợ mỏ đêm ngày lăn lộn dưới hầm sâu. Đã xuống hầm thì tấc cả giống nhau, mặt mũi nhẻm đen, áo quần lem lắm. Chỉ nhận ra nhau qua nụ cười ánh mắt, chỉ nhận ra nhau qua khúc hát ân tình
Câu 6: Ôi! một lần về thăm đất Quảng Ninh, là một lần bịn rịn chia tay bạn hữu. Qùa phương Nam chỉ là câu vọng cổ, âm điệu buồn, man mác nỗi chờ mong. Mai tôi về miền sông nước Cửu Long, lòng vương vấn mãi tình người nơi đất mỏ. Trăng đã lên cao lững lơ đầu ngỏ, mà hồn cứ lâng lâng chẳng muốn quay về
Nắng xuân hồng rực sáng buổi bình minh. Tay nắm chặt tay cho thắm thêm tình bằng hữu. Quảng Ninh ơi hẹn ngày mai tái ngô. Xin gửi lại nơi này câu vọng cổ miền Nam
Ngày 25/05/2011
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…