LỜI CUỐI CHO EM
Trần Việt Liêm
Ngâm thơ
Đêm buồn tình lẻ quạnh hiu
Khóc thầm duyên số bọt bèo riêng ta
Trót mang cái nghiệp cầm ca
Cũng đành chấp nhận xót xa phũ phàng
Vọng cổ
Câu 1: Em ơi! trái tim tôi là trái tim của người nghệ sĩ. Nhưng tôi cũng chỉ là tôi khi đối diện với… muôn… người
Tim vẫn đau khi đã mất em rồi. Trên sân khấu tôi là chàng lãng tử, đứng cạnh những bóng hồng rực rở kiêu sa. Nhiều khi tôi là công tử hào hoa, nhưng có lúc chỉ là tên bần hàn áo rách. Thế gian cười rồi khóc cho tôi, qua những chuyện tình chia phôi đẩm đầy nước mắt
Câu 2: Em không phải là Tây Thi rực sắc, cũng không phải Mị Nương khuê cát trang đài
Em là cô Tấm chân quê vừa ướm đặng chiếc hài. Vai diễn đó em lên ngôi hoàng hậu, nhung gấm lụa là làm phai dấu đời em. Cô thôn nữ quê mùa khoác áo một nàng tiên, lộng lẫy kiêu sa dưới ánh đèn hoa chói lọi. Tôi mừng cho em được người ta mời gọi, và khóc cho mình duyên số tựa bèo mây
Lý con sáo
Ôi xót xa... cho mối duyên đầu dở dang
Một chuyện tình ly tan
Vì đâu tan vỡ giấc mơ vàng
Vì đâu én nhạn đôi đàn
Tình chia lìa lòng tôi nát tan
Em thản nhiên bước bên giàu sang
Lời ca buồn như đang oán than
Tôi hát lên để tiễn đưa người sang ngang
Vọng cổ
Câu 5: Em ơi! vở diễn đêm nay sẽ đong đầy nước mắt, khi Phạm Lãi tiễn Tây Thi về Ngô Quốc… theo… chồng
Giây phút chia tay lệ đổ tuôn dòng. Lời ca não ruột theo tiếng đàn réo rắt, tôi hát cho mình hay hát cho ai. Vai diễn này tuy một mà hai, ai thấu được nỗi lòng người nghệ sĩ. Một nửa tim đau của chàng Phạm Lãi, một nửa hồn tôi tê tái não nề
Ngâm Thơ
Từ em rũ bỏ câu thề
Tôi thành vai diễn bên lề cuộc chơi
Câu 6 (thơ)
Thế gian buông lả miệng cười ,
Em thì vô tội tôi thành phạm nghi
Tình yêu sân khấu nhiều khi
Tưởng đùa hóa thật lạ gì lòng nhân
Tôi cầm cái nhánh phân vân
Quất vào quang quảy tấm thân dạy khờ
Từ khi tôi biết làm thơ
Hình như tôi biết thờ ơ với người (xề 24)
Đêm nay tôi nở nụ cười
Bằng lòng với một cuộc đời đơn côi
Chúc em hạnh phúc bên người
Mấy câu vọng cổ thay lời tiễn đưa
(gần nguyên câu 6 là một bài thơ songho đã sưu tầm không biết Tên tác giả và quên mất tiêu đề rồi. Thấy bài thơ hay phù hợp với tâm trạng buồn của mình nên viết thành bài vọng cổ ca cho đở buồn. Có gì sai xót xin các ACE thương tình góp ý xin chân thành cám ơn!)
Nguyên thơ
Từ em rũ bỏ câu thề
Tôi thành vai diễn bên lề cuộc chơi
Thế gian buông lả miệng cười ,
Em thì vô tội tôi thành phạm nghi
Tình yêu sân khấu nhiều khi
Tưởng đùa hóa thật lạ gì lòng nhân
Tôi cầm cái nhánh phân vân
Quất vào quang quảy tấm thân dạy khờ
Từ khi tôi biết làm thơ
Hình như tôi biết thờ ơ với người
Đêm nay tôi nở nụ cười
Bằng lòng với một cuộc đời không em
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…