LÁ TRUNG QUÂN
Trần Việt Liêm
Nói dặm
Lâu lắm rồi tôi mới về thăm lại chiến khu xưa
Gặp chị nơi đây tôi nửa mừng, nửa tủi
Trong căn nhà mới khang trang chị nói:
Tên đứa con trai đầu lòng chị đặt Trung Quân
Tôi hỏi lại: có phải chị đặt tên con là để nhớ thương về kỷ niệm?
Chị bỗng quay đi cố giấu che nỗi niềm xúc động
Dù không nói ra nhưng tôi hiểu
Từ lâu trong trái tim của chị
NAM AI
1/ Có hình ảnh nào đẹp nhất ngoài trung …quân
Một loài cây hoang dại bên rừng
2/ Vươn mình trên đất Lộc Ninh
Khói lửa đạn bom vẫn ngát xanh màu
3/ Chiếc lá ngày nào đội nắng, che mưa
Che nụ cười, ánh mắt người xưa
4/ Và che chở những binh đoàn
Đi chiến đấu giữ làng quê
5/ Ba mươi mấy năm tóc đã phai màu
Chợt ngậm ngùi giây phút gặp nhau
6/ Nhắc chuyện xưa mà nước mắt tuôn trào
Chị nhớ về những kỷ niệm thương đau
7/ Ngày anh hy sinh trời mưa không tạnh
Ngôi mô đơn sơ bên cánh rừng già
8/ Hái lá trung quân chị lợp thành nhà
Để anh ấm lòng giây phút đi xa
VỌNG CỔ
Câu 1/
Nói dặm vào vọng cổ
Rồi đất nước bình yên chị cũng lấy chồng, chồng của chị là đồng đội của anh ngày trước. Nhưng mối tình đầu làm sao quên được dù hình bóng người xưa đã mãi mãi… không… về
Tôi biết, với anh chị đã lỗi hẹn thề. Nhưng tôi không trách mà càng thương cho chị, một trái tim hồng phải chia thành hai nửa yêu thương. Một bên nghĩa vợ chồng chị giử vẹn sắc son, bên người tình cũ chị trọn lòng thương nhớ. Tên đứa con đầu lòng chị đặt Trung Quân, với mong ước lớn lên sẽ trở thành chiến sĩ
Câu 2/ Trên đất Lộc Ninh xưa những năm dài kháng chiến, chị đã cùng anh chiến đấu kiên cường. Cùng sát cánh bên nhau trên vạn nẻo đường. Rồi yêu nhau tự lúc nào không rõ, xa anh chị buồn, vắng chị anh mong. Bước quân hành về anh hái lá trung quân, kết thành hoa nón tặng người yêu bé nhỏ. Chị mến anh cái tính thật thà, chịu thương, chịu khó, luôn xông pha tuyến đầu trong những bận hành quân
Nói lối
Nhưng có ngờ đâu cái khắc nghiệt của chiến tranh
Mối tình tưởng tươi đẹp bỗng biến thành tan vỡ
Anh hy sinh trong một trận bom càng
Chị chết lặng với hai hàng mi ngấn lệ
Vọng cổ
Câu 5/ Núi rừng Lộc Ninh cũng lặng thầm không tiếng gió, mây cũng ngừng trôi như để tiếc thương người chiến sĩ … anh …hùng
Trời đổ mưa dai dứt mãi không ngừng. Thương ngôi mộ tạm nằm cheo leo bên sườn núi vắng, chị hái lá trung quân về che ấm trái tim anh. Mãi đến sau này hết cảnh chiến tranh, mộ của anh được đồng đội đưa về xứ sở. Những lúc nhớ anh chị thường ra chốn cũ, hái chiếc lá xưa mà ấp ủ vào lòng
Câu 6/ Ba mươi mấy năm rồi mới có buổi hàn huyên. Biết chị vẫn khỏe mạnh tôi mừng rơi nước mắt. Thằng Trung Quân lớn lên vào đại học, chị cũng yên lòng vì con chọn ngành chiến sĩ công an. Và mới hôm qua chị cũng hay tin, nó vừa được thăng cấp hàm trung tá. Trong căn nhà khang trang có vườn rau, ao cá, thấy chị vui mà tôi cũng vui cùng
Lộc Ninh bây giờ đang phát triển xanh tươi, nhìn cảnh vật đổi thay mà lòng tôi rộn rã. Đồng đội ơi! mỗi người một phương trời xa quá, có ai nhớ thương về màu lá trung quân?
Ngày 26/09/2011
(Kỷ niệm chuyến đi thực tế sáng tác tại huyện Lộc Ninh tỉnh Bình Phước 19-22/09/2011)
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…