TÂM SỰ HOA LỤC BÌNH
Trần Việt Liêm
Nói lối
Người ta gọi tên em là Thủy Cúc
Hay Lục Bình thì cũng thế mà thôi
Cánh hoa dại bềnh bồng trên mặt nước
Mặc mưa bom, mặc sóng gió dập vùi
Vọng cổ
Câu 1: Trên bến sông quê em thẹn thùng cánh mỏng. Nước lớn mênh mông nước ròng lắng đọng trong sắc tím lung linh e ấp chút… hương… đồng
Như cô gái miền quê chân lấm tay bùn. Người ta gọi tên em là Thủy Cúc, như cợt đùa trêu chọc đóa hoa quê. Biết phận mình là cô gái nhà quê, em chỉ xứng danh với tên gọi Lục Bình. Ôi cánh hoa màu tim tím nguyên trinh, trôi lênh đênh theo nước ròng, nước lớn
Câu 2: Không rực rỡ như loài hoa xác pháo. Em chẳng kiêu sa như hoa cúc hoa hồng. Em chỉ là em một cô gái quê mùa. Một đóa hoa không được người đời chăm sóc. Sóng dập gió vùi theo dòng nước thời gian. Đừng cợt đùa trêu chọc chi em, cho cánh hoa tím càng u buồn trong sắc tím. Em sợ dối gian sợ lời ngọt ngào ong bướm. Sợ câu nói chung tình của những khách hào hoa
Lý Trăng Soi
Ôi! đời em như cánh hoa Lục Bình
Trôi dạt lênh đênh biết đâu bến bờ
Nỗi niềm yêu thương tím câu mong chờ
Bao niềm đau, và bao giông tố bủa xuống đời em
Cho màu hoa, trong trắng trinh nguyên
Phải chịu dập vùi trong gió bụi trần gian
Vọng cổ
Câu 5: Nước mắt tuôn rơi em khóc chuyện tình dang dở. Trên bến sông quê có một loài hoa tim tím nở chờ một người đi lâu lắm chẳng… quay… về
Anh đã quên lời hẹn với câu thề. Chỉ có loài hoa tím vẫn đợi chờ trong sắc tím, dù biết rằng chờ đợi chỉ hoài mong. Em yêu con đò, yêu bến nước, dòng sông. Yêu cuộc sống chân quê bình thường giản dị. Anh đã đi theo những ngọt ngào hoa mỷ, bỏ lại sau lưng một cô gái quê mùa
Câu 6: Chút tâm sự buồn em viết lại thành thơ. Như kỉ niệm khó quên của một thời con gái. Anh đã ra đi không bao giờ trở lại, bến sông này màu hoa tím vẫn thủy chung. Vẫn đợi chờ, vẫn thương nhớ mong lung. Dẫu biết thuyền xưa sẽ không quay về bến cũ. Lục Bình nhớ ai lục bình trôi lơ lững, em nhớ thương ai mà lệ đổ đong đầy
Trên thế gian này còn lắm những đổi thay, theo con nước lớn nước ròng ngày hai buổi. Ai phố thị phồn hoa rong ruổi, riêng em trọn đời chung thủy với dòng sông.
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…