NHỚ VỀ EM GÁI BẠC LIÊU
Trần Việt Liêm
Nói lối
Em hát chi bài dạ cổ buồn
Cung nhớ cung thương lắng sâu qua từng làn điệu
Tôi gặp em một chiều biên cương nắng diu
(Phụng hoàng 8 câu)
Nghe giọng hát ngọt ngào rồi bỗng nhớ bỗng…. thương
Bỗng thấy lòng bồi hồi xao xuyến
Em gái Bạc Liêu với nụ cười duyên thắm
Mái tóc buông dài làm say đắm hồn ai
Trong chiếc áo bà ba, em cất lời ca tha thiết ngọt ngào
Gửi tặng các anh những người lính trẻ
Đang canh giử đất trời nơi biên giới xa xôi
Em nói với tôi, vùng đất Bạc Liêu sông nước bốn bề
Nếu có thương nhau xin giử vẹn câu thề
Không ngại đường xa, mời anh về thăm quê hương muối mặn
Ngắm những cánh cò chao luyện giữa đồng sâu
Mảnh đất từ lâu đã đi vào giai thoại
Đồng Nọc Nạn năm xưa thấm máu dân mình
Để hôm nay vườn nhãn chín thơm lừng
Vọng cổ
Câu 1: Nói dặm vào vọng cổ
Tôi chưa đến Bạc Liêu để thưởng thức cái vị ngọt thanh tao của chùm nhãn chín. Cũng như chưa một lần được ngắm cảnh chiều quê với những cánh cò lả lơi bay qua đồng muối trắng. Mà chỉ nghe khúc dân ca đậm đà sâu lắng rồi bâng khuâng tưởng bóng ..mơ.. hình
Ôi bài dạ cổ hoài lang tha thiết ân tình
Em gái Bạc Liêu với nụ cười duyên thắm, mái tóc buông dài làm say đắm hồn ai. E ấp thẹn thùng trong chiếc áo bà ba, em hát tặng tôi người chiến sĩ xa nhà. Lời hát ngọt ngào trầm bổng ngân nga, để rồi cách xa lòng bao nỗi nhớ
Câu 2: Em nói với tôi đường về Bạc Liêu xa xôi cách trở, đò dọc, đò ngang sông nước bốn bề
Tôi hứa về thăm, mà chưa một lần về. Để nơi ấy Bạc Liêu em chờ em đợi, sông nước Gành Hào hoài vọng bóng người trai. Đường hành quân ba lô nặng trĩu đôi vai, đêm gối súng tôi mơ về miền đất Bạc, văng vẳng bên tai những lời ca em hát, câu dạ cổ buồn man mác nỗi chờ mong
Nói lối
Rồi thời gian thắm thoát trôi nhanh
Gác tay súng tôi giã từ quân ngũ
Vì cuộc sống khó khăn cảnh nhà lam lũ
Tôi lại lên đường tiếp tục nghiệp thư sinh
Vọng cổ
CÂU 5: Em ơi! lời hứa năm xưa trong trái tim tôi vẫn còn nguyên vẹn, và khúc dân ca đậm tình xứ sở vẫn in mãi trong tôi muôn thuở chẳng …phai …mờ.
Không biết rằng em có còn đợi còn chờ. Cứ mỗi khi đọc lại những dòng nhật ký, tôi lại mơ về người em gái Bạc Liêu. Nhớ lần gặp em nơi biên giới xa xôi, khi em đến thăm người anh cùng đơn vị. Một cái nhìn nhau cũng làm con tim xao xuyến, phải vậy không em người con gái Gành Hào
Câu 6: Người ta nói rằng em đã vu qui, bởi duyên con gái có thì có lứa. Tôi về Bạc Liêu mang theo lời hứa, nhưng biết tìm em nơi nào giữa mây gió mù giăng. Âm điệu buồn của câu dạ cổ hoài lang, hay tiếng lòng tôi đó đang thở than thổn thức. Gành Hào đêm nay trăng vàng soi đáy nước, mà bóng người xưa đã cách bến xa bờ
Hò… ơ muốn ăn cua gạch ca kèo
Mời anh về xứ biển quê nghèo Bạc Liêu
Vẳng nghe ai hát trong chiều
Gợi nhớ thương nhiều em gái Bạc Liêu
28/08/2011
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…