NHỮNG BẾN BỜ YÊU
Thơ: Thương Hoài Thương
Viết lời vọng cổ: Trần Việt Liêm
Nói thơ
Cuộc đời tôi ví như một dòng sông
Theo dòng nước qua trăm bờ bến lạ
Ôi quê tôi bến nào đều đẹp cả
Những làng thôn thư thả dệt cánh diều
Vọng cổ
Câu 1: Thương biết bao nhiêu những bến bờ quê hương ngát thơm mùa lúa chin. Mái đình rêu phong ngàn năm yên tỉnh tiếng chim kêu thánh thót Vọng… bên… trời
Như tuổi mười lăm thời con gái tuyệt vời. Cuộc đời tôi như dòng sông chảy đi trăm ngã, qua trăm nẻo đường hối hả ngược xuôi.Làng quê nghèo nhưng rộn rả niềm vui, trên cánh đồng xa thư thả những cánh diều. Xa ngút ngàn rồi, thương nhớ biết bao nhiêu, nhớ những canh khuya nghe tiếng gà gáy sáng
Câu 2: Khói bếp nhà ai chiều hôm bảng lảng, ngọn đèn xanh khi tỏ khi mờ
Tiếng trẻ thơ ngây bập bè chữ i tờ. Bến nối bờ như vần thơ xanh thắm, hương lúa ngọt ngào no ấm đầy vơi
Con đường làng ngôi trường cũ tôi ơi, còn lưu luyến mãi trong tôi bao kỷ niêm
Giếng nước góc đa sương giăng khói quyện, hiện trong hồn và hiện cả trong mơ
Nói lối
Bến bờ tôi qua vẫn đẹp mãi đến bây giờ
Như tuổi mười lăm của thời con gái
Những bến bờ nối nhau đi mãi
Suốt một dòng sông suốt cuộc hành trình
Vọng cổ
Câu 5: Rồi một ngày kia con sông xưa không còn xuôi chảy. Tóc điểm hoa râm tôi quay đầu nhìn lại những bến bờ yêu vẫn đẹp mãi đến… muôn …đời
Dẫu cho thời gian vật đổi sao vời. Những bến bờ cứ nối nhau thêm mãi, đi suốt cuộc hành trình, suốt một dòng sông. Thương câu hò trên sóng nước Cửu Long, thương bài Dạ Cổ chờ mong ai khoắc khoải. Mỗi bến bờ tôi qua mỗi tình yêu thắm lại, đọng mãi hồn tôi năm tháng chẳng phai mờ
Câu 6: Tôi yêu những bến bờ còn giử mãi nét hoang sơ, thương tóc mẹ như làng sương khói bạc
Mẹ lam lũ sống đời mộc mạc,quê còn nghèo nhưng tình nghĩa tựa non cao
Thương những lời ru ngọt ngào âm điệu ca dao
chứa chan tình mẹ dạt dào êm ái
những bến bờ tôi qua ngàn năm nhớ mãi
Giếng nước, gốc đa, đồng lúa xanh màu
Ôi những bến bờ trước bến bờ sau, đã nối nhau thành dòng sông kỷ niêm
Bến bờ tôi yêu nặng tình lưu luyến,có bao giờ phai nhạt được trong tim
Tác giả Trần Việt Liêm là con út trong gia đình có 5 anh chị em, ba mẹ trước đây đều tham gia kháng chiến. Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học năm 1994, do điều kiện khó khăn, anh không dự thi vào đại học mà ở nhà phụ giúp gia đình, chăm sóc mấy công vườn tạp. Năm 1996, anh tình nguyện nhập ngũ. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự, anh xin vào làm công nhân nhà máy nước đá. Hiện nay anh làm trong Ngành cơ khí và công tác tại Biên Hoà, tỉnh Đồng Nai.
Có một điều chắc ít người biết là trong hai năm tại ngũ, Trần Việt Liêm đã sáng tác thơ và truyện ngắn đăng trên báo Quân khu 9, báo Kiên Giang, tạp chí Chiêu Anh Các… Anh cũng sáng tác vọng cổ và có nhiều bài được biên tập và giới thiệu trong chương trình giới thiệu bài ca mới của Đài Tiếng nói Nhân dân TP.HCM và các đài địa phương. Hầu hết những sáng tác của anh đều đầy ắp nỗi nhớ quê, nhớ gia đình và đau đáu ký ức tuổi thơ nghèo khó…