TÂM SỰ ĐỜI TÔI
Hoàng Thành
Thơ
Nữa đêm trở giấc lòng thao thức
Tiếng đàn ai réo rắt những thanh âm
Tiềm thức hiện về, quá khứ xa xăm
Nhớ thuở lìa quê theo đoàn lưu diễn
Lý son sắt
Bao tháng năm thăng trầm
Vương kiếp thân con tằm
Trọn đời trả nợ dâu
Đem tiếng nhạc lời ca
Viết lên bao tâm sự
Từ tuổi xuân đến khi bạc đầu
Trao hết bao ý tình
Dòng thơi gian cuốn theo ngày qua
Đàn ơi! hãy theo tay ngà
Truyền thanh âm nói lên lòng ta
Vọng cổ
Cây đàn chỉ đơn thuần âm bậc ngũ cung: hò… xự… xang… xê… cống. Nhưng với ngón đàn người nhạc sĩ đã biến tấu giai điệu trầm bỗng nhặt khoan qua những sợi tơ…… đồng.
1. Mỗi tiếng tơ rung là một tiếng lòng. Gợi bao âm sắc buồn vui thương ghét, là viên gạch nối liền cho nghệ sĩ thăng hoa. Lớp diễn được đậm đà khi anh cất giọng ca, cùng với tiếng đàn hòa quyện thanh âm ru hồn khán giả. Là đôi bạn đồng hành không thể tách ra, đừng nghĩ cái “ta” mà nhạt nhòa tình tri kỷ.
2. Khúc giang nam liu oan gõ nhịp, giữa khuya buồn nghe não ruột làm sao. Tiếng đàn đã đưa tôi về quá khứ, nhớ thuở còn thơ, ngày hai buổi đến trường. Mỗi khi nghe đàn ca sao lòng thấy lạ thường. Tôi cảm nhận cải lương từ dạo đó và biết não lòng khi điệu xuân nữ trỗi lên. Tiếng đàn bầu nghe ai oán bi thương, trên sân khấu cảnh chia ly người đi kẻ ở. Từ đó tôi luôn nuôi hy vọng, mình sẽ thành nhạc sĩ tài hoa.
Lối
Nỗi đam mê nay đã thành sự thật
Năm tháng miệt mài khổ luyện dồi trao
Các thầy truyền nghề, điều mong muốn mai sau
Ngón đàn của tôi được mọi người yêu mến
Vọng cổ
Nhờ có thiên tư và các thầy tận tình chỉ dạy, dìu dắt cho theo các đoàn lưu diễn đem tiếng nhạc lời ca làm đẹp cho…… đời.
4. Ôi sân khấu cải lương quá đỗi tuyệt vời. Tôi nhớ mãi buổi đầu được làm nhạc sĩ ngồi trong cánh gà sau bức màn nhung. Tay ôm đàn mà bụng dạ rối tung, khi chuông báo hiệu đến giờ khai diễn. Sân khấu bừng lên sắc màu rực rỡ, tôi cảm thấy như mình đang lạc vào cõi thiên đàng.
5. Qua đêm hát ấy tôi đã thành nhạc sĩ, làm kiếp con tằm để trả nợ dâu. Vui bước phong trần xuôi ngược đó đây, chẳng quản ngày mai vật đổi sao dời. Cây đàn là bạn tâm giao đã cùng tôi đi quá nữa cuộc đời. Cung oán cung thương thay lời tâm sự, gởi tiếng lòng qua những sợi dây tơ. Danh lợi tiền tài tan hợp như mơ, còn đọng chăng là chút tình nghệ sĩ. Và khán giả ân nhân trọn đời tôi yêu mến, đã góp phần dưỡng nuôi sân khấu được trường tồn.
6. Giờ tuy không còn theo sân khấu cải lương, nhưng kỹ niệm ngày xưa vẫn nhớ hoài trong tâm não. Nhớ chuyến phà đêm qua miền Tây nhiều sông rạch, nhớ những cơn mưa bão mù trời của vùng đất miền Trung. Tôi nhớ từng góc nhỏ hậu trường, nhớ bức màn nhung. Nhớ mỗi chiều khi loa phóng thanh quảng cáo. Cùng ra quán cà phê râm ran câu chuyện, hoặc thả hồn suy tưởng mông lung. Giờ biết tìm đâu những ngày thân thương ấy. Suốt bao năm qua ơi biết mấy ân tình.
Mới đó mà bây giờ tóc đã điểm sương, chiếc đàn ngày xưa nay chùng tơ long phím. Nhưng trong giấc mơ tôi vẫn thấy mình là nhạc sĩ, đang đệm đàn cho sân khấu cải lương./.