THÂN EM PHẬN GÁI
Đặng Quang Vinh
Xang xừ líu
Thuở em để tóc đuôi gà.
Nhà em ở kế nhà tôi
Ngày nào em cũng sang chơi
Cái sân với một khoảng trời
Lớn lên chúng mình cùng đi học
Chung trường, chung bạn
Rồi năm tháng trôi qua
Tóc xanh nay đã mượt mà
Tuổi trăng tròn, nụ cười duyên tươi thắm
Đôi má ửng hồng, căng tràn nhựa sống
Giờ đây em thành cô thiếu nữ
Như hoa nở vào xuân
Lòng tôi chợt thấy bâng khuâng
Vọng cổ
1. Rồi dạo ấy tôi đi mang theo khoảng trời yêu dấu, có mây màu tím bay qua nhiều mộng ước ...êm đềm. Để lại cho em cái sân nhỏ bên thềm. Mỗi sáng, mỗi chiều em có sang bên đó, dưới gốc cây khế hoa vàng để nhớ đến tôi. Còn tôi, mỗi trái chín trên cành, mỗi chiếc lá vàng rơi, những cánh bướm cứ chập chờn trong giấc ngủ. Dẫu ở xa xôi tôi vẫn luôn nhớ về chốn cũ, nơi có một người mà tôi thương tôi mến.
2. Mỗi bước chân qua một miền đất nước, ôi nhớ làm sao nỗi nhớ quê nhà. Hay bởi vì yêu mái tóc đuôi gà. Nhớ lắm em ơi, nhớ con đường làng mình cùng đến lớp, mỗi bận qua cầu anh dắt em đi. Nhớ ánh mắt dịu hiền rưng rưng dòng lệ biệt ly, em bùi ngùi nhìn tôi khuất sau hàng tre cuối ngõ. Tà áo trắng bay trong chiều lộng gió, gương mặt đượm buồn sao canh cánh lòng tôi.
Lối
Rồi chiều nay tôi trở về chốn ấy
Cái sân cũ, khoảng trời xưa của tôi còn đó
Xế xảng
Mà bây giờ....em đã, là của người ta.
Để lại cho tôi một khoảng trống trong tâm hồn.
Kỷ niệm bây giờ còn lại riêng tôi.
Nào trách em đâu, tôi chỉ thương em.
Phận gái sống trong cảnh buộc ràng.
Của gia đình lễ giáo.
Thân em gió đẩy gió đưa.
Những hoài bão hôm qua nay đã chôn vùi.
Trong cảnh cơ hàn vất vả gian nan.
Vọng cổ
5. Thương thân phận em tôi như tấm lụa mềm phất phơ trước gió. Bão táp mưa sa đời em nghiêng ngả bởi lề lói gia phong cũ xưa còn đè nặng kiếp ...con người. Tuổi em tôi vừa mới chớm nụ hoa cười. Phải sớm cam chịu héo tàn vì tháng ngày cơ cực, nắng sớm mưa chiều thân cò lặn lội ở đồng sâu. Chưa rời ghế nhà trường mà em đã làm dâu, chưa đến tuổi làm mẹ đã có con thơ dại. Hạnh phúc tình yêu của thời con gái, có còn đâu khi em sớm vội lấy chồng.
6. Thời con gái đi qua không bao giờ trở lại, bông hoa nào cũng chỉ khoe hương sắc một lần thôi. Gió phương nào thổi tung làn tóc rối em tôi, hạt sương mai ướt đẫm đôi bờ vai áo. Năm tháng xuân thời lặng chìm trong khổ não, thân phận buộc ràng như chiếc lồng giam hãm con chim non. Dưới mái nhà đơn sơ người thiếu phụ ôm con, đôi mắt xa xăm, giọng ru buồn héo hắt. Nụ cười tươi em tôi ngày nào đã tắt, tuổi hãy còn ngây thơ mà tay bế tay bồng.
Bướm vàng đậu nhánh mù u
Lấy chồng càng sớm lời ra càng buồn
Ai làm ra giọt mưa tuôn
Ướt em anh tội chớ không buồn em đâu./.