CHUYỆN TÌNH HOA TIỂU NGỌC LAN
Hoàng Thất Sơn
Nói lối:
Không biết tự bao giờ, anh Ba Quân và chị đã yêu nhau,
Mà ngày cưới chị về trông chị còn trẻ lắm
Chưa được mười ngày anh có lệnh lên đường nhập ngũ,
Chị thức mấy đêm liền thêu khăn thắm tặng anh…
Vọng cổ:
1. Còn anh không biết nhổ ở nơi nào về mấy cây sầu đâu dại, trồng dưới mé sông đừng cho lở bờ lở bến dặn chị em tôi ráng chăm nom đừng để cây thiếu nước cây… tàn… Rồi anh đi, đã mấy năm biền biệt chưa về. Chị Ngọc Lan ở nhà 1 mình vò võ, cứ mỗi chiều về ngồi dưới tán lá sầu đâu. Mẹ bảo, “loài này có lá đắng, nhà mình ăn hông được thì để làm chi, chỉ tổ choáng đất còn làm cho bây buồn bây nhớ”. Chị bẽn lẽn cuối đầu, “Con nghe anh Quân nói, tuy cây dại nhưng hoa thơm hơn bông lài bông sứ”.
2. (4N) Ầu ơ… Anh trồng chi gốc sầu đâu, để cho thương nhớ ầu…ơ… để cho thương nhớ giăng sầu riêng em? Chị đưa mắt nhìn xa nhớ lời anh dặn, đây là bến sầu đâu là bến đợi anh về. Đừng để cây chết non, đừng để thay lời nguyện câu thề. Mai mốt đây nó trổ bông thơm lắm, mình sửa tên cho nó là… là Hoa Tiểu Ngọc Lan giống tên em. Em ghẹo chị rằng, bãi cây này là con của chị của anh, hai người đẹp làm sao mà sinh con trông xấu tệ hà. Chị thẹn thùng đưa tay lùa suối tóc, mắt lại rưng rưng buồn nhìn bóng sầu đâu....
Nói lối:
Ngày được tin anh đời đời yên nghỉ nơi nước bạn xa xôi
Chị chạy xuống bến sầu đâu khóc đến khô dòng lệ mặn,
Sáu năm dài chị không tái giá,
Xin được làm con gái bên nhà chồng để chiều chiều ngồi dưới bến sầu đâu.
Vọng cổ:
5. Cha chị vừa giận vừa thương con mình phí bỏ tuổi xuân khi còn quá trẻ, ông đào mấy gốc sầu đâu quẳng đi mong chị về lại với gia… đình… Nhưng chị càng khóc thương không bỏ bến một ngày. Lạ lùng thay rễ sầu đâu lại đâm chồi nảy lộc, tán lá lại xanh rì hơn cả ngày xưa. Suốt tám năm qua hàng cây cũ anh trồng chẳng chịu trổ bông, bổng dưng bây giờ bông lại đơm đầy tán lá. Năm cánh tuy nhụy vàng đài tím, hoa Tiểu Ngọc Lan màu lan trắng u buồn.
6. (6N) Hơn 30 năm rồi, anh chị em mỗi người một ngã, cha mẹ trước lúc qua đời giao lại cho chị mãnh vườn xưa. Ầu ơ… Anh trồng chi gốc sầu đâu, để cho thương nhớ giăng sầu riêng em? Góp hài cốt anh về, chị trồng thêm nhiều gốc sầu đâu, để tháng 2 năm nào hoa Tiểu Ngọc Lan cũng thơm lừng bát ngát. Ôi hoa Tiểu Ngọc Lan là tình của anh của chị hay của riêng em và của cả mọi người. Chị dâu ơi, chị tượng trưng cho hơn năm ngàn loài hoa đẹp, còn anh Quân là thiên thần cho em nhớ em thương. Tình yêu anh chị đã biến sầu đâu thành loài hoa quí, dù ở nơi nào thì em vẫn gọi là hoa Tiểu Ngọc Lan.