CON SÁO QUA SÔNG
Nam Nhi
Lối
Thằng Thà ngây thơ thỏ thẻ: Sao Chú dạy cho con sáo nói mà tới giờ hổng dạy cho thằng Nghĩa nói?
Chú Bảy thoáng buồn, ngó dòng kinh rười rượi
Con nước đục ngầu quặn xót người ơi!
Lý con sáo sang sông
Ở… ở… sáo ơi, đừng bay xa quá
Sáo đừng qua sông, sáo đừng qua sông
Ở… ở… rằng đây cần có sáo
Ở… ở… để chuyện trò, đỡ buồn sớm hôm
Cửa nhà quạnh hiu, chiều chiều sớm sớm có sáo cạnh bên
Nhảy múa phùn xoè, hót líu lo, thấy mà vui
Làm bạn bè với người câm… sáo mình ơi!
Vọng Cổ
Câu 1: Ngày nào, thằng Thà cũng qua, vậy mà mới bước vô tới sân, con sáo đã la bài hãi: Có khách! Có khách! Cái miệng chu chu, búng tay chách chách ra chiều nựng nịu thương yêu làm con sáo mừng rơn tíu tít trong lồng…
Mới sớm tinh mơ, chú Bảy vác cuốc ra ruộng ra đồng.
Hổng biết thằng Nghĩa buồn hay vui mà thỉnh thoảng la ú ớ…
Có con sáo, có thằng Thà căn chòi lá bớt quạnh hiu.
Cha gõ muỗng vào cái tô kêu: “ Con… con… cơm…cơm!”
Cái cảnh chiều chiều thấy mà ruột gan đứt đoạn.
Dì Út cũng chạnh nỗi “Gà trống nuôi con”
Nên từ lâu đã đem lòng yêu mến.
Câu 2: Trăng nhờ nhờ, sương rơi lộp bộp
Bên hàng bình bát sau hè có hai kẻ lặng nhìn nhau.
Muốn nói tiếng thương, sao lời tắt nghẹn
Sợ tình yêu, sợ hạnh phúc không tròn.
Mấy ngày sau, thằng Thà trách: Chú thương Út con, sao Chú hổng cưới về.
Ngó thằng Thà, rồi nhìn con sáo,
Biết nói thế nào cho nó rõ được khúc nôi.
Chất độc da cam ngày ấy xa xôi
Âm ỉ nỗi đau dội vào nghịch cảnh.
Chấp nối tình yêu là nỗi niềm canh cánh
Ám ảnh điều chẳng lành gieo xuống đám con thơ.
Lối
Đám con nít chạy vòng vòng,
Phụ kéo mấy tàu dừa cho chú Bảy che rạp cưới.
Vui miệng, vui mồm, tụi nó hát inh ỏi ở bờ mươn:
“Hò… ơ… ngày mai đám cưới người dưng
Cớ sao… chú Bảy… hò ơ… cớ sao chú Bảy rưng rưng… giọt buồn!”…
Chiêu Quân
Tháng mười- Bấc non hiu hiu lành lạnh.
Bông So Đũa nở trắng ngần.
Nước đục ngầu lòng rạch.
Út đi lấy chồng
Cả xóm mừng vui
Ngày xuất giá vu quy
Chú Bảy cụng ly chúc mừng hạnh phúc
Quay qua dụi con mắt
Rồi lững thững đi về phía… căn… chòi.
Lối
Mấy bữa nay, con sáo bắt chước được câu: “Con… con… cơm… cơm!”
Thằng Thà hớn hở, chạy khoe cùng xóm!
Thằng Nghĩa nằm ủ rủ buồn so!
Cũng từ đó, nó hổng thèm giỡn với con sáo nữa!
Vọng cổ
Câu 5: Nửa đêm, chó đầu xóm tru nghe rờn rợn.
Thằng Nghĩa ú ớ… ú ớ… từng cơn… từng cơn như muốn nói điều chi để giã biệt người thân về chốn muôn trùng…
Rạch So Đũa, lần nữa, buồn hiu đau buốt lạnh lùng.
Chú Bảy sổ lồng, sáo chỉ bay lẩn quẩn,
Ngơ ngác tìm người bạn tri âm.
Chú đuổi xua như kẻ nhẫn tâm
Nó đành bay qua sông nhưng không nhập bầy nhập bọn.
Thằng Thà hay tin mặt mài choáng váng
Lội qua sông, ôm bạn đem về.
Câu 6: Hai nắm mộ song song, nằm sau vườn Ngoại,
Gió Chướng se se day dứt niềm đau.
Bông So Đũa ngập ngừng, khe khẽ nghiêng chao,
Như thương cảm kiếp phần ngắn ngủi.
Ngoại biểu chôn cạnh nhau cho vong hồn đỡ tủi
Dưới Suối Vàng, tụi nó trò chuyện lại qua.
Còn chi bất hạnh xót xa,
Con Người mà chẳng nói ra tiếng Người…
Ai về sông Trẹm cùng xuôi
Sẻ chia câu chuyện ngậm ngùi thương tâm!
Chuyện Con Sáo nói tiếng Người, còn Con Người không biết nói,
Mong hoá kiếp sau này, nó đổi tiếng… cho nhau.