MÙA HOA CẢI
Nam Nhi
Lối
Trăng lên đỉnh núi trăng nghiêng
Nhớ em anh những sầu riêng một mình
Người trai ấy đã ghé qua đây vào một mùa hoa cải
Gửi lại tiếng hẹn thề để nặng lòng người con gái đang xuân
Trăng thu dạ khúc
Bến sông quê dập dềnh tình ai gửi trao
Như con sóng dạt dào
Nhè nhẽ vỗ về
Thề yêu trọn kiếp không phai
Kia bông cải trổ dịu dàng như đang chứng minh
Vọng cổ
Đêm ấy, con trăng 12 nhờ nhờ mây phủ. Xuồng bồng bềnh, lắc lư trên sóng nước mơ… màng.
1./ Hoa cải ven sông cũng thèn thẹn sắc hương vàng. Ngồi bên anh, chị kể chuyện đời của nội với ghe cải thương hồ trôi nổi tha phương. Cha mẹ chị không còn, nội chọn rẻo đất ven sông này làm quê hương, để giao hạt nuôi chị ngày khôn lớn. Cải nhà mình mùa này mơn mởn, nội mỉm cười: “Nhờ công người tưới nước”
Dặm
Ôi! Con trăng 12 nhờ nhờ mây phủ
Trên sóng nước bềnh bồng, chiếc xuồng nhỏ mãi lắc lư
Vọng cổ
2./ Vậy rồi, mùa hoa cải qua đi, người trai không đến nữa, ơi cánh chim tăm cá biết đâu tìm. Mà bóng chiều buông, đôi quang gánh vẫn im lìm. Hàng cải đứng trơ vơ, trông đầy nỗi nhớ như con nước sông chiều, nhớ dáng ai tưới cải dưới trăng thanh. Mùa gió chướng năm sau thổi về lành lạnh , không còn ai gánh nước nữa đâu, ngẩn ngơ chị đứng tựa cầu, bồng con mỏi mắt, giọt sầu rưng rưng
Lối
Đã hơn 19 mùa hoa cải
Người mẹ trẻ vẫn tảo tần bươn chải nuôi con
Giọng ru buồn làm héo hắc tuổi son
Như ẩn khuất còn vùi chôn nơi sâu kín
Ầu ơi, trăm hoa đua nở tháng giêng
Có bông hoa cải,…. ầu ơ… có bông hoa cải nở riêng tháng 10
Vọng cổ
Con gái chị lớn chị lớn lên trong điệu ru buồn theo năm tháng. Con nước chảy xuôi sao chuyện tình buồn trôi ngược, ôi bông cải vô tri sao không mỉm môi… cười.
5./ Sao không nở tháng giêng mà mãi đến tháng mười. Người ơi bao năm qua bến sông buồn rười rượi, hoa cải héo tàn dằn vặt nỗi đau. Bỗng chiều nay ai khuấy động xôn xao, không phải trong mơ mà là hiện tại. Từ bên kia sông lại có người con trai bơi qua để cùng con tưới cải, hẹn một ngày mai mùa hoa cải mãi tươi vàng.
Dặm
Con trăng 12 đêm nay cũng nhờ nhờ mây phủ
Xuống lắc lư bồng bềng trên sông cũ
Ngày xưa
Trăng thu dạ khúc
Bến sông quê dập dềnh tình ai gửi… trao
Như con sóng dạt dào
Nhè nhẽ vỗ về
Trời cao sao lại trớ trêu
Nhìn bông cải trổ xoáy vào tâm can chị tôi
Về lại vọng cổ
6./ Như linh cảm cuộc đời mình lặp lại, dồn nén nỗi đau đông cứng trái tim già. Cô con gái nghe trong mình có cái gì động cửa như mầm non sắp chào cửa nhân gian. Người mẹ đột ngột ra đi lúc con trăng tròn giữa tháng, mùa hoa cải rực vàng óng ánh sông trăng.