KỶ NIỆM TRƯỜNG XƯA
Nguyễn Ngọc Thảo
Lý Tòng Quân
Nắng Cái Vàng trên hàng dừa xanh
Nghe dưới chân đất mênh mang thanh bình
Ngày xưa nơi này máu thắm hồng trang sách
Mỗi bước chân qua lòng nghe ấm lại
Kỷ niệm thời học sinh
Bên mái trường mến yêu...
Vọng cổ
1. Đứng trên mảnh đất thân quen người thầy giáo mái tóc pha sương nghe tim mình thổn thức... Bao kỷ niệm của ngày xưa cứ lặng lẽ trôi... về... Tiếng gọi “Thầy ơi!” sao ấm áp trong lòng. Hơn 40 năm đá mòn biển cạn, nhưng nghĩa thầy trò vẫn gắn bó keo sơn. “Tôn sư trọng đạo” thầy đã dạy các em, bên vách chiến hào còn tanh mùi thuốc súng. Mái trường xưa tên gọi Tây Đô. Biết bao thâm tình khi về thăm nơi ấy...
2. Gặp lại trò xưa sau 40 năm xa cách, tay cầm tay mà đôi mắt thầy buồn. Đám học trò ngoan giờ đứa mất đứa còn. Bên mâm cơm đoàn viên, thầy thấy mình trẻ lại, trang giáo án đơn sơ dạy học suốt đêm khuya. Đọt trại, củ khoai đỡ dạ lúc khó khăn, sẻ áo nhường cơm, cho đàn em no cái chữ. Thầy trò Tây Đô đã viết nên trang sử, trên mảnh đất anh hùng làm rạng rỡ quê hương...
Lý Ba Tri
Thời gian dẫu có trôi nhanh
Vẫn nhớ thương hoài ngày chia tay ấy
Còn đây lưu bút xuân xanh
Nét chữ học trò ghi dấu ước mơ
Như cánh chim bay xa nay trở về vườn xuân...
Vọng cổ
5. Gần nửa thế kỷ trôi qua tên trường vẫn sáng ngời trang sử... Tây Đô ơi, ta tự hao gìn giữ cho thế hệ hôm nay tiếp bước dựng xây... đời... Ngôi trường mới khang trang là hoài bão của bao người. Nghe tiếng trẻ ê a đọc bài trong nắng sớm, thầy nở nụ cười mà khóe mắt rưng rưng. Có được ngôi trường mang hơi thở mùa xuân, máu đã đổ thấm sâu trong từng thớ đất. Về Vĩnh Diện nghe tim mình thao thức, bước chân quen đất ấm tình người.
6. Tôi về thăm trường xưa trong một ngày hội lớn. Để tôn vinh người thầy đi mở trí khai tâm. Học trò Tây Đô vững chắc niềm tin, theo Đảng gọi xông pha ngoài mặt trận. Ngày xưa thầy đã chắc chiêu ươm mầm xanh hy vọng, cho con cháu đời sau sáng đẹp ước mơ. Đời vui trang sách nở hoa, cho em thơ hát khúc ca thanh bình. Ngước nhìn trời thấy trời xanh lồng lộng, ngó xuống đất thầy mạch sống sinh sôi. Quê hương chỉ có mẹ thôi, nên người - nhờ có thầy tôi dắt dìu.