QUÊ HƯƠNG
Thơ: Giang Nam
Vọng cổ: Ngọc Chi
Nói lối
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
Ai bảo chăn trâu là khổ
Tôi mơ màn, nghe chim hót trên cao.
Vọng cổ
1. Nhớ thuở ấu thơ tôi nhớ làm sao khoảng trời mênh mông với đồng cỏ non xanh ngát. Ngồi ở lưng trâu mình nghêu ngao ca hát nhìn mây tím bay qua mờ nhạt khói….lam….chiều..
Tuồi dạị ngây thơ đâu biết nghĩ suy nhiều, Mãi miết lên cao cho cánh diều no gió, rồi ngửa mặt mơ màn nghe hoa cỏ ngát mùi hương. Những buổi theo bạn bè đuổi bướm ở cầu ao, mẹ bắt phạt vì ham chơi bỏ học. Cô bé mắt đen tròn nép sau cửa nhà bên, vẫn khúc khích cười tôi chưa đánh roi nào đã khóc.
2. Rồi chinh chiến tràn qua quê hương đầy bóng giặc thôn xóm bình yên bổng sơ xác tiêu điều. Từ giã mẹ con đi khi bóng hoàng hôn khuất sau lũy tre làng, qua bao nỗi gian truân đời làm cách mạng, câu bé ngày nào đã dày dạn bước chân. Rồi bỗng bất ngờ trong một buổi hành quân, gặp được em bây giờ đã trở thành du kích. Đơn vị đi qua còn nghe tiếng em cười khúc khích, mưa đầy trời nhưng ấm mãi lòng tôi.
Nói lối
Thưở còn thơ lòng hằng bao mơ ước
Khi đất nước thanh bình tôi trở lại quê xưa
Mong gặp em thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẩn khúc khít cười khi tôi hỏi chuyện chồng con.
Vọng cổ
5. Khi non nước thân yêu đang chìm trong nỗi đau chia cắt. Niềm ước mơ chưa trở thành hiện thực tôi vẫn còn đây mà đã mất em…rồi.
Đau xé hồn tôi chết nữa thân người. Giặc giêt em rồi quăng mất xác, có lẽ nào là sự thật đó không em. Bàn tay của kẻ thù tàn bạo với em tôi, bóp nát tim em khi lời riêng chưa kịp nói. Để ngày thanh bình cờ hoa giăng ngập lối, đất nước rộn niềm vui sao tôi bổng ngậm ngùi.
6. Thời niên thiếu xa xưa chỉ còn là kỷ niệm, tóc tôi giờ này cũng điểm sương pha. Hơn 20 năm rồi cuộc chiến đã đi qua, mà hình ảnh thân thương vẫn còn ở lại. Cô bé hồn nhiên với nụ cười khúc khít, đôi mắt đen tròn canh cánh mãi lòng tôi. Đường đời muôn nẻo ngược xuôi, một thời kỷ niệm vẫn cùng tôi theo người.
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm, có những ngày trốn học bị đòn roi. Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất, có một phần xương thịt của em tôi