SAO LÒNG CÒN THƯƠNG
Nhac: Hàng Châu
Vọng cổ: Tiến Luân
Nhạc
Sao lòng còn thương, thương một người vừa bỏ rơi mình
Sao lòng còn thương, thương một người giẫm nát con tim
Người trao kỷ niệm ngọt mềm, làm tôi chết trong em đềm
Để rồi bỏ tôi, người đi đi mãi cuối trời người ơi
Sao lòng còn thương, thương một người giờ chẳng thương mình
Bao lần tìm quên, để rồi lòng càng nhớ thương thêm
Người đi cuối nẻo đường tình, tìm êm ấm riêng cho mình
Nay còn mình tôi, nằm ôm tim vỡ, nhỏ... lệ... đầy... vơi...
Lối
Người đã xa rồi trong kỷ niệm thương đau,
Chỉ còn lại nỗi ưu tư với tháng ngày hoài vọng
Mà sao không quên được người ơi
Từng ánh mắt ngây thơ, môi cười thắm đỏ
Vọng cổ
1/ Và lời nói yêu thương như còn vương vấn thuở ban ... đầu. Anh đã yêu em trọn mối tình sầu. Nhưng mơ ước từ nay đành tan vỡ, khi mộng ước ban đầu chỉ còn là gió thoảng mây bay. Anh một mình về nơi hẹn cũ chiều nay, chỉ thấy lạc loài một cánh chim về muộn. Mây cuối trời lững thững muộn màn trôi, phút đơn côi chạnh lòng nghe trống vắng.
2/ Giữa hai chúng mình là khoảng trời xa cách, là con nước lạ giữa dòng chia bến hẹn ngàn năm, em đã xa rồi anh thành con thuyền đắm, giữa dòng sông trĩu nặng biệt ly tình. Có ai đâu đã ngăn chia duyên nợ đôi mình. Em đã về phương ấy với lụa là hoa gấm, để lại xóm nghèo nỗi buồn thăm thẳm mỗi chiều trôi. Một phương trời biết mấy xa xôi, lần cách biệt là không mong ngày gặp lại. Biết người đi là xa nhau mãi mãi, không hiểu sao lòng vẫn còn nhớ còn thương.
Nhạc
Bây giờ làm sao, khi một lần đã biết yêu rồi
Bây giờ làm sao khi tình đầu thành vết thương đau
Tình như phép lạ nhiệm màu, một khi đã yêu nhau rồi
Cho dù sầu vương, làm con tim vỡ, sao... lòng... còn... thương...
Vọng cổ
5/ Những tưởng giây phút bên nhau là ngàn đời không ngắn cách mà định mệnh vương mang nên sầu ly biệt, đã chất ngất buồn đau để ngàn sau còn thương nhớ mộng xa .. vời. Anh đã biết từ nay mỗi đứa một phương trời. Nhưng chẳng hiểu vì sao không quên được người yêu dấu, khi trọn mối tình đầu đã trao hết về nhau. Để bây giờ tình buồn trên bến thương đau, khi người đã quay thuyền sang bến khác, dòng sông buồn soi bóng vì sao lạc, vào cõi bơ vơ trên sông nước một đêm buồn.
6/ Có lẽ rồi trọn đời anh sẽ phải nhớ mong, dù biết người đã xa rồi trong cơn mê ngày cũ. Anh là nỗi buồn lặng lẽ chìm trong chiếc bóng, chiều một mình trên bến mộng chơi vơi. Để nhớ, để thương, để mong một bóng người mà người ấy sẽ không còn trở lại. Một mình anh giữa trời sầu quan tái, một mình anh mãi mãi giấc mơ buồn. Anh một đời chỉ yêu có em thôi, dù anh biết chỉ mình anh thương nhớ. Em đã xa rồi khung trời mộng ảo, để tình đầu theo mây tím chiều trôi.