NGƯỜI KHẢY ĐÀN Ở THÀNH NAM
Nguyễn Minh Tuấn
Lý son sắc
Nơi nước dâng ngang trời,
Mây tím giăng rạng ngời,
Đoàn thuyền ra đi
Này đoàn quân đi
Xa xứ xa cố hương
Đất Tân An xiết bao ngậm ngùi
Chiều nay sóng reo mạn thuyền
Thành Phương Nam lá xanh ngàn xanh
Bàn tay ngón reo tơ đàn
Bài Hành Vân, Xuân Nữ ca lòng son
Nói trong đờn Lý Son sắc
Đó là người nhạc sĩ họ Cao tên Lầu, đã khảy đàn ở Thành Nam. Chiều nay ra đi, đang réo rắt cung tơ trên khoang thuyền sóng vỗ.
Vọng cổ
1. Thuyền hành Phương Nam nhưng lòng thuyền không buồn lữ thứ, chỉ chạnh chút niềm tây qua lời ca Xuân Nữ nhớ hận nước thương… nhà…Xang líu xự xang xê lệ ứa chan hòa. Gió đưa trăng về trăng chen qua kẽ lá, tiếng con cá giật mình táp ụp nước sông khuya (-). Nhạc Hành vân buồn theo áng mây xa, tiếng em ca Xuân Nữ đau quặn chín chiều. Ngoảnh nhìn về Thuận Mỹ, Gò Me, Phủ Tân An, Gia Định, Kỳ Hòa mây đen bao phủ.
2. Sông sâu xin gởi nỗi niềm,
Nửa thương xứ sở nửa hận hờn Tây dương.
Gươm vàng xẻ đất chia nương,
Người che mái lá lúa thơm tình người.
Vác súng gươm chiến sĩ là nhạc sĩ, thì chiếc đàn đây ta trỗi tiếng tơ đồng. Từ là từ phu tướng, ta chờ nghe tiếng sắc phán lên đàng. Bỏ lại bến sông quê người vợ hiền chung thủy, nhớ thương chồng mà nguyện chữ bằng an. Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang, nhớ tình nước nghĩa giang san là đạo trọng. Tiếng tơ khảy trăm năm vang vọng, chữ xang hò nghe sâu nặng tìnhthương.
Hành vân
Là (hội) í a tương (phùng)
(Hội) í a tương (phùng)
(Hội), hội mừng (xuân)
(Xinh) xinh thiếu (nữ)
(Cổ), cổ vọng (phu)
(Ai) sầu ai hỡi (bạn)
(Này) là xuân (thắm)
(Hoa) nở từng (hoa)
Ngước (nhìn) cảnh quê (nhà)
(-) Lòng đau lửa (loạn)
Triều (đình) chiếu chỉ ban (ra)
Nước (non), nước non (nhà)
[Hơi ai] (Lòng) nào trao tay (giặc)
Để ngậm (ngùi) cỏ hoa (-)
Vọng cổ
5. Nếu không được súng gươm thì bạn ơi chiếc đàn đây ta khảy, nếu chẳng giao duyên thì em ơi trống trường thành đây canh khuya rung đổ nhớ tình lang xin chớ phụ câu… thề… Tan giặc Đàng Trong ta sẽ quay về. Bến sông quê mình cập thuyền cội trúc, tựa vai nàng ta khảy khúc Nam xuân. Bỏ những khi trăng khuyết Thành Nam, vui mấy lúc đuổi Tây Dương cửa Bắc. Em nhớ thương chồng nghe tiếng rung sương bạc, ta vì ai bấm phím đànnày.
6. Ta trở lại gia đàng cây xanh bến nước, chim én nhàn chấp đôi cánh bạc trùng lai. Ta trở về đây dưới cờ nghĩa Bình Tây, nhớ Phủ Tân An, nhớ Bạc Liêu quê biển. Gươm bén nhọn treo bên vách lá, thương nước, nhớ nhà tâm sự tiếng đàn khuya. Tiếng hào hùng lớp lớp quân đi, giọng nức nỡ thương người xa chưa về. Một thuở mang gươm đi mở cõi, một bản tình ca rung động lòng người. Em ơi tươi nỡ môi cười, xin nhớ một thời tiếng đàn trỗi canh khuya./.