TÌNH NƯỚC
Thơ: Chính Hữu
Lời cổ: Loan Thảo
NHẠC:
Nam 1: Quê hương anh nước mặn đồng chua
Nam 2: Làng tôi nghèo đát cày lên sỏi đá
Nam 1: Tôi với anh đôi người xa lạ
Từ phương trời chẳng hề quen nhau
Nam 2: Lúc nguy biến tình siết chặt tình
Đêm tối chung chăn thành đôi tri kỷ
Nam 1: Vì nước... ruộng nương anh bỏ bạn thân cày
Nam 2: Gian nhà không.... mặc kệ gió lung.... lay.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nam 1: Mặc gió lung lay nhà tôi xưa nay vẫn vậy, đứng ở ven sông nghiêng nhìn dòng nước chảy, rừng cắm sau lưng tràm mọc tới . . . chân . . .trời
Tháng ba, khói mù lửa phún ngoài đồng trấp lâu đời
Song mặn mặn suốt mùa khô, sông chua chua từ mưa xuống
Đất đó phèn từ thời lập địa khai thiên (-)
Xa cách phương trời tôi vẫn nhớ,
Nhớ ánh đèn ghe trễ bắt cá biển đông sông,
Nhớ giữa thu linh lán nước tràn đồng,
Quằn quại rong đuôi chồn như rừng lên cơn bão.
Câu 2:
Nam 2: Mỗi hoàng hôn dõi mắt nhìn vời vợi
Thăm thẵm trong kia mặt nước nối ven rừng.
Tĩnh mịch, hoang vu
Gởi đến cho ta mùi ngọt của bông tràm.
Thoắt hiện ra những chiếc xuống độc mộc,
Từ rừng sâu rẽ nước tiến về sông (-)
Kéo theo hàng chục bó bàng như một bầy trâu nước
Đó là công trình của bao ngày khó nhọc
Hõi người bạn miền trung ơi
Nơi dãy trường sơn ngăn rừng biển cả
Bạn có lần nào thấy cái bao bàng đựng lúa ở miền tây (-)
NHẠC:
Nam 2: Giếng nước gốc đa nhớ chàng trai làng yêu mến
Nam 1: Tôi với anh đã từng cơn ấm lạnh
Rét run người vầng trán đổ mồ hôi
Nam 2: Áo anh rách vai quần tôi có hai miếng vá
Miệng còn cười buốt giá chân không giầy
Nam 1: Thương nhau tay nắm lấy bàn tay
Nam 2: Đêm nay đồng hoang sương xuống
Nam 1: Nằm kề bên nhau chờ trăng lên, lòng thấy nao nao
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Nam 2: Đêm nay nằm giữa đồng hoang thấm dần sương xuống, tôi nhớ tới căn chòi giữ ruộng
lúa chín vàng hoe hương thoảng . . . tư . . . bề
Chòi ngăn sương xuống, chòi không ngăn được gió về
Mùng làm chi khi bốn bên vách trống
Một chiếc nóp quê mùa cũng ấm như ngôi mộ giữa đồng thơm (-)
Chừng nào quê hương mình mới hết loạn ly,
Để dù mình chẳng gần nhau nhưng mãi ãi là tri kỷ
Đồng đâu trống để đồng hoang cỏ cháy
Giếng nước hết tương tư khi gặp lại bóng trai làng (-)
Câu 6:
Nam 1: Hỡi người bạn quê nghèo đất cày lên sỏi đá
Bạn ra đông dọc ngang cùng biển cả
Bạn lên đoài lẫm liệt với non xanh (8 nhịp)
Tôi lạ gì miền trung giàu cá biển với cây rừng
Bạn có nghèo chẳng qua vì ly loạn
Chẳng qua vì nắng dài mưa ngắn, bão lụt gần suốt thu đông (8 nhịp)
Cuộc đời đưa đẩy bọn ta cùng sẻ chia ấm lạnh
Quần tôi vừa vá xong hai mảnh, thì áo anh đã xoạt vai rồi (-)
Nam 2: Anh hãy nhìn kia, vầng trăng hăm mốt
Vừa lên đến đỉnh đồi
Nam 1: Dầm sương con dế gáy
Tiếng chó tru dài lạnh lẽo ánh sao băng.