BÊN MỘ ĐẠM TIÊN
Phan Văn Dài
Nhạc
(Quan): Thanh minh tháng ba cỏ non thắm tươi đường xuân.
(Kiều): Ngoài gò trong khe ngàn tía muôn hồng. Buông cương ngựa trắng bóng áo xanh đến bên cội tùng.
(Quan): Nghiêng nhánh hoa ai nhìn quyến luyến tơ lòng…
(Kiều): Sao không khói hương mồ ai hẫm hiu nằm đây?
(Quan): Ai ngờ đâu Đạm Tiên nàng ở nơi này! Xưa trang tuyệt sắc kiếp ca nhi nỗi danh một thời, sau trướng loan dập dìu đón khách anh tài.
(Kiều): Nhưng có ai thương người thác đến Diêm Đài?
Vọng cổ
1. (Quan): Một hôm có người khách viễn phương từ đâu vừa ghé bước, bởi nghe nức tiếng giai nhân nghiêng thành nghiêng nước náu chốn lầu xanh phiền trược đã lâu ngày… Chàng muốn ra tay gìn giữ nét trang đài. Hăm hỡ dẫm gót hài trên lối sỏi, đưa tay gõ cửa phòng mới biết chẳng cài then. Lặng ngắt buồng không lưới nhện bủa giăng, dấu xe ngựa vào ra rêu xanh phủ còn hằn. Khách ngỡ ngàng trước quang cảnh ly tan, khóc duyên phận lỡ làng bình rơi trâm gãy!...
2. (Kiều): Nàng như sương sớm long lanh
Vì đâu vương phải hôi tanh bụi đường?
Khách viễn phương! Khách viễn phương
Quý thay tình nặng dặm trường sá chi.
(Quan): Không có duyên gặp người mình yêu quý, mong kiếp lai sinh se thắm mối tơ tình. Thao thức canh thâu chàng tưởng bóng thương hình. Sáng ra sắm xe châu nếp tử, đắp mộ nàng đặt mấy cành hoa. Chàng buồn thãm thắp hương khấn nguyện, rồi lên đường mãi cuối trời xa.
Lối hoang mấy bận xế tà
Mồ hoang cỏ úa nhạt nhòa bóng trăng.
Ngâm thơ
(Quan): Khách bộ hành ra về lũ lượt
Còn dư âm vọng mãi trong chiều.
Thương hoa cỏ, lối mòn nằm lại
Ong bướm về để cảnh quạnh hiu!
(Kiều): Hồn u hiển khói trầm thơm ấm
Mong xóa tan sầu hận thưở nào
Thể phách thác, tinh anh bất tử
Tiếc không cùng hạnh ngộ bên nhau!
Sâm thương
(Quan): Sao nói chi những câu làm cho chiều xuân hiu hắt, đang tuổi hoa niên vui lòng mang nhiều mộng thắm tươi.
(Kiều): Hoa nở để phôi phai, vầng trăng tròn nhưng sẽ khuyết. Gặp gỡ để ly tan như bèo kia trên sóng nước lang thang. Chiều đọng sầu lên môi, lòng chợt nghe xót xa mộng đời. (Quan): Đường còn dài chị ơi, người chơi xuân đã khuất xa chân trời.
Vọng cổ
5. (Kiều): Nghe chuyện thương tâm khôn cầm dòng suối lệ, thắp nén nhang thơm em nghẹn ngào khóc chị xin gửi tâm tư vào thế giới u trầm… Đau đớn làm sao đang độ tuổi trăng rằm. Chưa tỏa sáng đã âm thầm tắt lụi, bởi mây ngàn gió núi mịt mù che. Đâu rồi những trận cười, phấn rượu ngập phòng the, chỉ còn thấy nấm mồ bên lối vắng. Phận hồng nhan mỏng mành như cánh bướm, từ xưa nay tài - mệnh chẳng đi cùng.
Lưu thủy hành vân
(Tiếng vọng Đạm Tiên): Ta ở đây trần gian lãng quên, còn nữa đâu ân tình! Nơi nao ai đến mắt tuôn đôi dòng lệ thương, Kiều nương ơi chúng ta chung đường!
6. (Kiều): Sưỡi ấm hồn kẻ suối vàng bằng khói lệ cảm thương chắc chỉ có ta và chàng trai viễn xứ. Chàng là ai thương nhân hay tài tử, tiếc lục thương hồng nghĩa cử cao sâu. Chẳng một lần hạnh ngộ cùng nhau, lòng đã sẵn tấm chân thành nhân ái. Dù đến rồi đi không hẹn ngày trở lại, tình yêu kia vẫn đẹp mãi muôn đời!
Khóc cho người nằm kia hay khóc cho ta,
ngày mai ấy quan hà đầy mây khói.
Tiếng chuông đầu núi xa mờ
Quyến luyến bao giờ với am cổ chùa xưa.