ĐÒ NGHÈO
Lời nhạc: Y Vân
Lời cổ: Đang cập nhật
NHẠC:
Nữ: Lênh đênh trên sông chiếc đò nghèo,
Chở người trên bến vắng qua sớm chiều.
Nam: Người đi qua còn đi mãi mãi,
Neo thuyền không giữ vững để đò vắng.
Nữ: Sông sâu trôi theo bao niềm nhớ,
Chiều về còn nhớ hoài người sang sông.
Nam: Đò nghèo nặng tình cùng sông sâu,
Duyên kiếp bên dòng nước xây nhịp cầu.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Nữ: Mời khách sang sông sao còn ngẩn ngơ đứng đó. Hãy xuống đây em cho đò rời bến Hạ nhịp chèo khua sóng gợn mặt sông… đầy. (-)(-) Chiếc thuyền con đưa rước đã bao ngày. (+)
Nam: Hỡi cô lái ngoan hiền nho nhỏ, tuổi mới trăng tròn sao đã sớm gian lao. (SL)
Nữ: Nhà em nghèo chỉ một con một mẹ, nên đã rời mái trường trong lứa tuổi hồn nhiên. Đôi tay non đã buông bút buông nghiêng, bến sông buồn khua chèo đưa rước khách./-
Câu 2:
Nam: Chiếc thuyền nhỏ ngày sang sông mấy chuyến. Con đò nhỏ đã mấy lần rời bến, còn cô lái ngây thơ bao giờ mới sang đò? (-)(-) Thuyền nhỏ đã sang sông, thuyền yêu còn đợi đến bao giờ. (+)
Nữ: Cuộc đời em như gắn liền cùng bến Hạ, chưa một lần nghĩ đến chuyện sang sông. (SL)
Nam: Có lẽ gái thuyền quyên còn đợi khách anh hùng, nên con đò nhỏ vẫn chưa tìm ra bến đỗ.
Nữ: “Thưa, đò nhỏ đã cắm sào trên bến Hạ, qua sông xin mời khách dời chân”./-
NHẠC:
Nữ: Chèo chèo nhịp chèo, đò nghèo qua sông vắng.
Nam: Chèo chèo nhịp chèo, dù ngày mưa ngày nắng.
Nữ: Đò vẫn qua ngày đêm cho người sớm tối đi hay về.
Nam: Lòng đò còn ôm ấp biết bao tình thương không bờ bến.
Nữ: Chèo chèo chiều rồi, chèo đò sang tới bến.
Nam: Chèo chèo chiều rồi, người về bao giờ đến. Thương kiếp đò mỏng manh, qua nhiều sóng gió sao cho đành. Lòng đò dù nhỏ bé,
Nữ: Nhưng tình rộng lớn như lòng sông.
VỌNG CỔ:
Câu 4:
Nam: Bến Hạ chờ mong mang dòng sông cũng buồn hơn dạo trước cô lái ngây thơ nay sầu vương mắt biếc bến Hạ đìu hiu lau lách cũng bơ… thờ. (-)(-) Đò vẫn sang sông mà như nặng ý mong chờ. (+)
Nữ: Ngày qua ngày đò rước đưa bao nhiêu khách, nhưng lòng cô lái đò chỉ chờ đợi một người thôi. (SL)
Nam: Người đã sang bến Hạ tự bao giờ, mà để thương để nhớ trong lòng cô lái nhỏ.
Nữ: Người đã sang sông khi cuối trời xa hồng lửa loạn. Từ đó đến nay vẫn chưa một lần về./-
Câu 6:
Nam: Từ đó tới nay con đò xưa héo hắt, cô lái buồn sông nước cũng buồn theo
Nữ: Đò đã đón bao người từ vùng lửa loạn về đây, em đã hỏi: “Có gặp người trai ngày đó?”.
Nam: Khách cúi đầu không trả lời câu hỏi, cô lái ngậm ngùi nhìn cuối trời xa.
Nữ: Đã mấy thu qua trên sông lạnh, người vẫn còn xa nên bến Hạ còn chờ. (SL)
Nam: Rồi một hôm trên đò cũ, người ta gặp cô lái mới. Cô ngậm ngùi khi có ai hỏi cô lái ngày xưa.
Nữ: Cô lái ngày xưa đã rời bến Hạ, vào một buổi chiều có người khách lạ báo tin xa./.
Chào các bạn!
Các tác phẩm thuộc nhóm chưa biết tác giả, theo quy định chung sẽ không được xuất bản trên Kho tàng Vọng cổ Việt Nam. Tuy nhiên, chúng tôi nhận thấy, đa phần các tác phẩm thuộc dạng này khá nhiều, có nhiều bài rất hay và có giá trị. Do đó, Ban Điều hành xin phép người dùng và các tác giả khuyết danh được sử dụng các tác phẩm này trên Kho tàng Vọng cổ Việt Nam!
Nếu biết thông tin về tác giả của các tác phẩm này, các bạn vui lòng liên hệ với Ban Điều Hành qua e-mail: vongcodongque@gmail.com để chúng tôi cập nhật lại thông tin tác giả tác phẩm cho phù hợp.
Trân trọng cám ơn!
BAN ĐIỀU HÀNH
Kho tàng Vọng cổ Việt Nam