NHỚ QUÊ HƯƠNG
(Vọng cổ nhịp 32 )
Mai Xuân Thưởng
NGÂM:
Cánh cò cõng nắng cõng mưa.
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương. . .
LÝ CHIỀU CHIỀU:
Lời buồn ai hát.
Giữa hoàng hôn, ráng chiều buông.
Gợi cho tim mình thổn thức.
Dõi mắt theo cánh chim phương nào.
Con xa quê bao ngày.
Nghe lòng buồn bâng khuâng.
Câu ca thêm nhớ thương quê nhà. . .
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Thương nhớ quê hương một vùng nước mặn đồng chua đã hằn sâu
trong tôi qua những tháng ngày êm ả. La lả cánh cò bay về nơi tổ ấm có làn
khói trắng quyện lơ thơ khuất dạng phía. . . chân. . . trời. . .
Tình ấm chiều quê tha thiết gọi mời. . .
Ngày con đi quê mình nghèo khó.
Vất vả trăm bề một nắng hai sương. ( SL )
Hình ảnh thuở ban đầu đọng mãi trong con.
Sự gian khổ của cha, tảo tần của mẹ.
Con nước lớn ròng mấy lượt đầy vơi.
Thương cánh chim đơn, lạc loài trong mưa gió. . .
Câu 2:
Thời gian trôi qua bao thăng trầm biến đổi. Nhưng trong lòng con luôn
nhớ quê mình. . .
Bạc Liêu ơi! Sâu đậm ân tình. . .
Nơi đây có lời ru êm đềm của mẹ.
Tháng năm dài cho con lớn, con khôn. ( SL )
Từ dòng sữa ngọt ngào thấm vị mặn quê hương.
Cánh diều vút cao mang theo nhiều ước vọng.
Tiếng nguyệt cầm, ai khảy giữa màn đêm.
Thêm nhớ quê nhà, dạ thắt lòng đau. . .
NÓI LỐI:
Mẹ ơi! Có nhiều khi con tự hỏi.
Bao gian khó nhọc nhằn, mẹ trải mấy mươi năm.
Vất vả cần lao trên vùng đất khô cằn.
Và từng vết hằn trên vầng trán cha theo năm tháng. . .
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Ai xa quê hương mới hiểu nỗi nhớ thương về nơi bến nước, dòng sông,
hàng dừa xanh nghiêng mình soi bóng. Thấy cánh chim bay muốn gửi bao
nỗi nhớ niềm thương về vùng đất mẹ đã từng nuôi ta khôn lớn. . . nên. . .
người. . .
Nơi đầu tiên cất tiếng chào đời. . .
Kẽo kẹt võng đưa giữa trưa hè oi ả.
Cơn gió lùa xao động nhánh bần gie. ( SL )
Chang đước sau nhà đã bám đất sinh sôi.
Vương tán rộng, để chim về xây tổ mới.
Tình nghĩa quê hương tình đời phơi phới.
Dang rộng vòng tay đón đợi con về. . .
Câu 6:
Hạnh phúc ngọt ngào bao mái ấm khang trang.
Đất cũng thấu tình người, xua tan phèn mặn.
Đẹp làm sao dáng hình xứ sở.
Non nước hữu tình không thể mờ phai.
Tháng năm dài gian khó đã qua.
Dòng sông quê vẫn êm đềm xuôi chảy.
Chợt tỉnh cơn mơ, giật mình trở giấc.
Đất khách xa xôi, thêm nhớ quê nhà. . . ( XỀ )
Con nhớ lời cha dạy năm xưa.
Rằng ở nơi đâu cũng dựng xây đất nước.
Bạc Liêu ta mãi tự hào.
Góc trời quê nhỏ dạt dào nhớ thương./.