Sáng tác: Cư sĩ Thanh Phong
LÝ BÔNG DỪA:
Bao năm trường tần tảo nuôi con,
Nhìn con khôn lớn Mẹ hiền vui sướng biết bao,
Vì con Mẹ gánh nhọc nhằn,
Bao nỗi thăng trầm trong kiếp nhân sinh,
Không màng gian lao, dù lắm chua cay,
Mẹ luôn cam chịu cuộc đời phong sương,
Vượt bao khổ nhọc cũng vì thương con.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Mười tháng cưu mang ba năm nhủ bộ, cốt nhục cù lao nghĩa nặng thâm… tình. (-)(-) Mang nặng đẻ đau Mẹ đâu quản thân mình. Nuôi dưỡng thai nhi quý hơn vàng ngọc, con lở đạp chòi Mẹ đau đớn biết bao nhiêu. (SL) Nhẫn chịu trăm điều mong được có con yêu, dù gái hay trai Mẹ vẫn thương không thay đổi. Khi con khóc chào đời Mẹ tràn ngập niềm vui, dẫu cho máu tim của Mẹ có cạn dần trong thân xác./-
THƠ:
Sanh con đau tợ gươm đâm.
Rã rời thân thể Mẹ nằm mê man.
Miễn cho con được bình an,
Mẹ đành cam chịu muôn ngàn hiểm nguy.
Câu 2:
Vời vợi non cao khó sánh bằng ơn dưỡng dục, trời biển bao la không sánh được nghĩa sinh thành. (-)(-) Mặn, đắng, chua, cay, Mẹ phải chịu cam đành. Xé áo rách Mẹ làm khăn quấn tả. Vắt cạn bầu nhỏ từng giọt sữa nuôi con. (SL) Thức canh chừng cho con được ngủ ngon, Mẹ phải nằm nghiêng để chở che sương gió lạnh. Con nóng sốt Mẹ tinh thần hoảng hốt, thấy con mạnh lành, Mẹ hạnh phúc dường bao./-
LÝ CON SÁO:
Nuôi con thơ
Trăm nỗi nhọc gian lao.
Miệng lưỡi lừa cá xương,
Phần ngọt ngon dành để con mình,
Ôi chan chứa thâm tình.
Xuôi ngược trong đời dầm sương dãi nắng,
Mong con thơ sớm được thành nhân,
Bao nỗi đoạn trường nào ai có hay,
Gồng gánh mưu sinh tháng năm vì con.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Mẹ gánh một nắng hai sương giữa chợ đời để đổi thành miếng cơm manh áo, gối mỏi chân run lưng còng vai lệch nào quản xác thân dày dạn phong… trần. (-)(-) Tình Mẹ thương con cao đẹp nhất trên đời. Con trưởng thành thì Mẫu thân già yếu, nghĩ đến Mẹ hiền mà nghèn nghẹn lòng đau. (SL) Bao năm trường con lăn lộn với lợi danh, nhìn ánh sao đêm Mẹ mỏi mòn trông đợi. Gọi tiếng Mẹ ơi mà lòng con nghe chấn động, vì nghĩa nặng ơn sâu con chưa đáp đền./-
LÝ SÂM THƯƠNG:
Ôi xót xa trong tim, nhìn mẫu thân, lưng còng má hóp.
Nhưng vẫn luôn bao dung, dạy khuyên con hỡi con ơi.
Trần gian đầy chông gai, Nhẫn con ơi, mới vượt khổ sầu,
Thời gian thầm qua nhanh, con hãy sống sao ích lợi cho đời./-
Câu 6:
Nước mắt tuôn rơi con quỳ bên gối Mẹ, thì mới nhận ra lòng con nhỏ bé vô cùng. (SL) Con là giọt nước, Mẹ là đại dương vô tận. Con là hạt bụi trần, Mẹ là trời đất bao la.