CHIỀU LÀNG EM
Lời nhạc: Trúc Phương
Lời cổ: Loan Thảo
NHẠC:
Quê em, nắng vàng nhạc cô thôn, vài mây trắng dật dờ về cuối trời, bâng khuâng…tiếng hò qua xóm vắng, khói lam buồn như muốn ngừng thời gian.
Một chiều anh mới đến, bóng dừa nghiêng gió ru thềm, tìm về đôi cánh mầu, mắt em nhìn nói ngàn câu.
Nhớ mãi mối tình, của mẹ quê nâu sòng, của người em mơ mộng, và chiều vàng ngát mêng mông, là chiều ngày ấy sang sông em chờ trông.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
….Nước ghé bên ven hỏi đò quen sao vắng khách con đò với tấm thân hư nát chỉ hai bên lau lách không một dấu chân…..người
Cô lái năm xưa cũng bỏ tôi rồi, cám ơn những lá rụng hoa trôi đã dành cho tôi những phút giây gặp mặt, cám ơn lão chim thần chài quen thuộc kiên nhẫn đậu trên mui nầy để rình con cá đã bặt tăm, nhờ các người tôi quên bớt nỗi buồn, khi người quen không về thăm thôn củ…ơ…ơ…ơ….
Câu 2:
….Nầy sông ơi, chắc sông thừa biết tóc dừa kia đã từng soi dòng khi xanh buốt hôm nay tóc nọ hãy còn xuân hay đến lượt xuân tàn, tiếng hò xưa đã lắng hay còn vọng đôi lần, nước vẫn trôi xuôi sông ơi có lần nào gặp lại bóng áo màu qua mấy nhịp cầu tre, tù khi thôn nầy mù mịt lửa binh, chàng trai ấy ra đi chưa lần trở lại, khách dần thưa mà xuân trôi chảy mãi, cô lái xuôi dòng đời mà bỏ bến đò ngang….ơ…ơ…ơ…
NHẠC:
Nhớ mãi mối tình, của mẹ quê nâu sòng, của người em mơ mộng, và chiều vàng ngát mêng mông, là chiều ngày ấy sang sông em chờ trông.
Anh ơi, nhớ về thăm thôn xưa, để nghe tiếng ngọt ngào ru bóng dừa, xa xôi…bước người anh lữ thứ, nhớ thương hoài câu hát chiều làng……em
VỌNG CỔ:
Câu 5:
…. Đò mãi nằm đây đò không hay đời đã đổi, khói lửa ra đi người trong thôn trở lại và cô gái năm xưa đã dầu dãi phong……trần
Đã giặt khăn xô dưới bến nước bao lần, trong niềm tuyệt vọng mêng mông đôi mắt nàng thêm sáng, trong nỗi ê chề chán nản còn đầy đặn nét thanh xuân, tôi muốn báo tin mừng nên trôi thật lẹ, vì càng ngày cô lái năm xưa càng thêm trẻ, và mái tóc xanh nhung thôi phất mảnh khăn buồn.
Câu 6:
….. Đò ơi, bạn cứ yên lòng rồi đây bờ sông sẽ không còn vắng vẻ, tôi phải xuôi mau để tìm chàng trai trẻ, và mang theo những chiếc lá đề thơ, mong rằng người xưa sẽ gặp lại người xưa, dẫu cô lái của anh có âu sầu ảo não, nhưng nét đẹp hôm nay thêm sắc sảo mặn mà, anh sẽ đi lại trên sông với giọng hát buổi chiều tà, lần hạnh ngộ sau bao nhiêu ngày dâu biển, cô lái đò sẻ tìm lại tuổi thơ xưa.