CHUYỆN LOÀI HOA DANG DỠ
Lời nhạc: Y Vũ
Lời cổ: Nguyệt Thu
NHẠC:
Đọc xong trang sách cuối, hồn rưng rưng nước mắt, khóc loài hoa tím thương đau.
Một loài hoa dỡ dang, một tình yêu tan vỡ, cách chia đôi đường đời.
Còn gì đâu gì đâu, gió rung cây lá sầu, réo gọi tên ý trung nhân.
Có ai hay chuyện cũ, chuyện màu Băng Sê (pensé) tím hoa nhung nhớ vào tim.
Người con trai trong sách, chiều kia bên suối vắng sánh cùng vai bóng giai nhân.
Chuyện trò trong tình yêu, nàng với tay muốn hái cánh hoa nơi lưng chừng bờ.
Và chàng trai vì yêu, cố vươn tay giữa dòng hái cành hoa tím cho ai.
Lỡ chân sa giòng suối và vùi chôn theo với khối tình …. đang … đắm …. say.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Tôi kể người nghe chuyện một loài hoa mang tên loài hoa dang dở, hoa không mang màu vàng áo trạng nguyên rực rỡ, không đỏ thắm kiêu sa như cánh hồng nhung buổi sớm mà rưng rưng một sắc tím ….. u …. buồn. Một tình yêu đang thắm thiết bỗng đâu sinh tử đôi đường. Chàng là một thanh niên hiền lành dễ mến, còn cô gái diễm kiều như một đóa trà mi. Rộn rã bốn mùa xuân hạ thu đông, đôi trái tim yêu hòa chung một nhịp đập. Nào hay đâu xảy ra chuyện não lòng, phải chăng kiếp má hồng trời xanh luôn ghen ghét.
Câu 2:
Một chiều hẹn hò nhau bên bờ suối vắng dưới rặng lau thưa đôi bạn tâm đầu. Gió thu nhẹ rung lên khúc nhạc u sầu. Một cành hoa mỏng manh vươn lên trên bờ đá, màu tím mơ màng như mời gọi người thương. Người con gái vui mừng môi nở nụ cười tươi với tay nũng nịu đòi anh hái cho cành hoa tím. Chàng vì yêu cố vươn tay hái cành hoa dại, lỡ sa chân giữa dòng chôn khối tình si.
NHẠC:
Ôi, trông cánh hoa kia, tim héo hon thêm, ân tình chàng còn vẹn.
Nhưng anh đã ra đi như khói mây tan, biết bao giờ còn về.
Ôi hoa tím Băng Sê (pensé), nhung nhớ dâng lên đã thành màu tưởng niệm.
Bao ân ái trao nhau nay đã phôi pha …. với linh hồn ….. người …….tình.
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Ôi, hoa tím Băng Sê (pensé) màu hoa dang dở, nước chảy bèo trôi, vàng tan đá nát, dòng suối trào sôi mang khối tình si trôi tận đến phương … nào. Nâng cánh hoa xưa em nức nở nghẹn ngào. Anh đã ra đi không bao giờ trở lại, em ôm mối hận tình như khói mây tan. Màu tím Băng Sê (pensé) đã trở thành màu kỷ niệm, nhung nhớ dâng đầy tan nát cả hồn em. Người xưa đâu nữa mà mong, màu hoa dang dở còn không hỡi người.
NHẠC:
Hoàng hôn chưa tắt nắng. Nàng hay ra suối vắng đứng nhìn dòng nước trôi xa.
Tưởng niệm cho tình xưa, với màu hoa tím đó đã ăn sâu trong lòng người.
Từng chiều qua chiều qua, sắc hoa xưa vẫn còn, bóng người xưa đã ra đi.
Xót cho duyên tình cũ, nhìn màu Băng Sê (pensé) tím khẽ gọi hoa nhớ nhung.
VỌNG CỔ:
Câu 6:
Ôi màu hoa nhớ nhung, màu hoa dang dở, tím cả hồn em một khối u tình.
Cứ mỗi hoàng hôn em ra bờ suối vắng, nghe dòng nước rì rào như vọng mãi lời anh :
Lỡ mai mình có xa nhau,
Màu Băng Sê (pensé) tím là màu nhớ nhung./.