CHUYỆN TÌNH NGƯỜI THIẾU NỮ TÊN THI
Phạm Văn Phúc
(viết trên nền bài nhạc cùng tên của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ)
Tôi xin kể ra đây một câu chuyện buồn về giấc mộng đơn phương của một người con gái...
Chuyện thuở xa xưa nhưng tôi còn nhớ mãi - chuyện tình của một người thiếu nữ tên....
PHỤNG HOÀNG (8 câu)
....Thi...
Một đoá hoa hồng tình đang phơi phới..
Tuổi trăng tròn - mộng mơ duyên mới...
Nhưng cay đắng vô vàn ,
Hạnh phúc lỡ làng cho một kiếp hồng nhan…
………..
....Trời khiến xui chi,
Gieo nghịch cảnh trái ngang..
Tình đơn phương nên duyên phận bẽ bàng
Bao kẻ si mê nàng không mơ tưởng...
Cũng bởi vì nàng ,
Trót yêu rồi chàng nghệ sĩ vô danh..
...
... Định mệnh ơi !
Sao lắm nỗi trái ngang ,
Vì chàng kia đã có gia đình...
Khổ luỵ riêng mang , tình hỡi ơi tình...
Đau đớn bao nhiêu ,
Cũng ngậm ngùi nhìn người yêu không trở lại...
Nàng khóc một mình ,
Ôm cả khối tình vô vọng đến thiên thu.
Thi hỡi Thi ơi !..
Chuyện lứa đôi là bèo mây tan hợp...
Thôi hãy quên đi đừng ủ dột trong lòng..
Trời đã không thương ,
Tiếc mà chi , buồn thêm phận má hồng...
VỌNG CỔ :
1/ Thi hỡi , Thi ơi...!Tha thiết làm chi một mối tình đơn phương tuyệt vọng , tuổi tròn trăng đời em vẫn còn nhiều hoa mộng , phơi phới mùa Xuân như một đoá hoa....hồng
Toả sắc lung linh , ấm áp tình nồng...
Bao nhiêu trai làng sao nàng không màng đến , mơ mộng làm gì chàng nghệ sĩ vô danh.
Chàng đã có gia đình tóc nàng vẫn còn xanh ,tình quá mong manh sao tránh được ưu phiền.
Ngày qua ngày mang khổ luỵ triền miên , người đời chê cười chuyện nợ duyên như trăng gió.
2/ Trời khiến xui nên đời nàng vương oan trái , ân ái vùi chôn nơi đáy mộ hoang tàn.
Còn chút dư âm xin gửi lại cho nàng.
Dẫu biết chuyện hợp tan là duyên số , nàng vẫn dại khờ chuốc đau khổ vào tim.
Tình đã không thành sầu muộn chất cao thêm , nàng lại quyết ra đi tìm người tình yêu dấu.
Nàng bước ra đi với con tim rỉ máu , bằng tâm hồn khờ khạo tuổi vào yêu...
SÂM THƯƠNG
Thi hỡi Thi , Thi ơi...
Tội tình chi nàng ra đi mãi mãi
Cho trái tim trinh nguyên vương sầu rơi ,
Đầy oan trái , Thi ơi....
Nàng tìm về một nơi ,
Rừng hoang vu khuất bên chân trời
Đường đi vào xa xôi ,
Vùi chôn sâu nỗi đau muôn đời...
VỌNG CỔ :
5/ Thi ơi...! Nàng bỏ đi đâu khi trái tim yêu đang chết mòn trong tuyệt vọng , dãy núi mù xa hay trùng dương tung sóng , có biết ngưởi yêu xưa vắng bóng tự hôm....nào.
Đời ngỡ rằng em đã bước qua cầu.
Nàng quyết đi về miền rừng sâu núi thẳm , tìm hình bóng chàng rồi ôm hận nghìn thu...
Rừng mịt mù hoang vắng âm u ,nàng bước đi trong lời ru nước mắt.
Mưa gió từng cơn lạnh đầy hiu hắt , mòn mỏi cô đơn nàng xơ xác , đọa dày.
6/ Rồi ngày lại ngày qua không còn ai thấy nữa , đoá hoa tàn mờ mịt giữa rừng sâu.
Một thuở tình sầu mang khổ luỵ cho nhau , Thi hỡi Thi ơi ! Ở nơi đâu có biết.
Nặng nợ tình si đành vương mang nuối tiếc , rồi một ngày oan nghiệt biết bao nhiêu ,
Rừng già thăm thẳm tịch liêu , xác thân gửi lại nàng chết theo cuộc tình .
Dưới cội si già một mình ngã quỵ, đau vì tình chết khổ luỵ em ơi !
Nàng đi khuất nẻo chân trời ,
Có gặp bóng người nghệ sĩ đã thầm yêu....?
...................
19-12-2008
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc