CÓ NHỮNG NỖI ĐAU
Vọng cổ: Phạm Văn Phúc
(bài hát viết cho Trần Ngọc Nhã Thi)
(phóng tác từ truyện ngắn cùng tên của tác giả P.V.P –NXB.QĐND tháng 09-1999)
..................................
NÓI LỐI:
Một buổi chiều… Tôi ghé thăm nhà bác Chín.
Bên chén trà nghe kể chuyện ngày xưa…
Một thưở quê hương trong khói lửa mịt mờ
Chuyện cô gái giao liên giữa Trường Sơn năm ấy…
Ngày đó… Những cô gái Trường Sơn gấp rút mở đường thông xe vào chiến dịch thì…
(vào Nam Ai) …Thì đơn vị bỗng bị dập vùi trong một trận mưa …
NAM AI
…..bom. Tiểu đội giao liên,
Mười bốn đóa hoa hồng,
Của núi rừng Trường Sơn,
Đã ngã xuống kiên cường…
Còn một mình “Đê” trưởng Nguyễn Thị Loan.
May mắn lần trong lửa đạn mưa bom.
Đơn độc giữa rừng già,
Sức cùng lực kiệt héo hon…
… Rừng Trường Sơn thăm thẳm bạt ngàn,
Đạn bom vùi đổ nát tan hoang.
Chiến tranh gieo rắc cảnh điêu tàn
Một mình lạc bước gian nan…
Lòng sắc son quyết tìm về đơn vị,
Nhưng có ngờ đâu đồng đội đã không còn
Rừng sâu thân gái mỏi mòn,
Đau buồn trong cảnh cô đơn…
VỌNG CỔ
1./ Rồi một buổi hoàng hôn khi dãy Trường Sơn còn mịt mờ trong sương khói…Một toán giặc hung hăng từ đâu ập tới…
…Siết chặt vòng vây và bắt trói cô… rồi.
Rừng vắng hoang vu mang tủi hận đời người.
Chúng vùi dập xác thân của một đời con gái, đem đóa hoa hồng vùi xuống đáy bùn nhơ.
Để ngày qua ngày trong khổ nhục xác xơ, cô gái năm xưa gầy guộc tấm thân tàn.
Nhưng vẫn một lòng bền chí kiên gan, uất hận riêng mang hờn căm chất chứa.
NÓI LỐI:
Một mình trận tuyến xông pha,
Nửa đêm giữa chốn rừng già ai hay..?
2./ Giây phút ngất ngây, giặc cuồng say nghiêng ngã, bỗng một tiếng ầm vang bừng sáng cả khu rừng.
Rồi từng loạt tiểu liên gầm thét không ngừng.
Cô gái giao liên anh hùng bất khuất, cướp súng quân thù giết giặc giữa rừng sâu.
Ngọn lửa căm hờn rực cháy suốt đêm thâu, rạng rỡ làm sao công đầu nơi hỏa tuyến.
Để lại nỗi đau của một thời chinh chiến, đời con gái xa rời vĩnh viễn kể từ đây.
NÓI LỐI:
Rồi ngày tháng lất lây giữa rừng già lạc lối,
Một đứa trẻ chào đời qua bao nỗi gian nan.
Tiếng súng vẫn rền vang và bóng tối vẫn ngập tràn,
Cô bế nó trên tay mà hai hàng lệ đổ…
LÝ BA TRI
…Dâu bể- lắm nỗi ưu tư,
Giọt máu quân thù,
Đang tâm gieo rắc…
Rừng hoang tiếng nấc ru con,
Nghẹn giữa đêm trường,
Cay đắng nào hơn.
Câu hát ru cô đơn,
Khóc cho đời… đau… thương…
VỌNG CỔ:
5./ Còn oan trái nào hơn khi nỗi nhục chưa qua thì bi thương lại đến, ôm đứa bé trên tay mà lòng cô như uất nghẹn, nghe tiếng khóc con thơ đang xé nát tim ….mình.
Ai biết cho cô câu mẫu tử thâm tình.
Ôi! Trẻ thơ có làm gì nên tội, giọt máu của kẻ thù mang nặng nỗi xót xa.
Thui thủi một mình giữa trời đất bao la, cô lặng lẽ nuôi con cho qua ngày đoạn tháng.
Chỉ có măng khoai với rau rừng làm bạn, nhưng tình mẫu tử thiêng liêng luôn rực sáng giữa rừng già…
LÝ CON SÁO:
Năm tháng trôi qua,
Đất nước rợp trời cờ hoa…
Ngày thanh bình hoan ca,
Ai xót xa cho cảnh đoạn trường..
Cô giao liên gục ngã bên đường,
Tay vẫn còn ghì ôm đứa con,
Giọt máu oan khiên- Ôi! Đắng cay nào hơn…
Chuyện giữa rừng trung trinh sắc son
Mãi chôn sâu nơi đất thiêng Trường Sơn.
(VỀ VỌNG CỔ CÂU 6)
6./ Đau đớn nào hơn dặm trường đời con gái, người chiến sĩ giao liên đã mãi mãi xa rồi..
Có những nỗi đau ngàn đời không lên tiếng, chuyện đứa trẻ lạc loài nơi hỏa tuyến Trường Sơn.
Rừng khuya lá gió ru buồn,
Khóc giữa canh trường thay tiếng mẹ ầu ơ…
……………..
21-03-2011
Tác giả Phạm Văn Phúc là Trung tá Công An. Anh từ trần vào lúc 4h00, ngày 11/10/2020. Hưởng dương 57 tuổi. An táng tại Hoa Viên Nghĩa Trang (Bình Dương).
Ban Điều hành Kho tàng Vọng cổ Việt Nam kính thông báo đến bạn hữu gần xa và xin chia buồn cùng gia đình Tác giả Phạm Hồng Phúc.
FB: https://www.facebook.com/tgphamvanphuc